thường hay mặc, chắc là tối qua khi cô thu xếp đồ đạc tiện tay bỏ vào tủ
quần áo, thế mà bị anh kiếm ra.
Cô không khỏi tò mò, rón ra rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm
nhìn xem, quả thật có vệt nước từng tắm rửa.
Nói cách khác, anh đã bồng cô vào, nhưng cô lại chẳng hề có chút ấn
tượng.
Bạch Lộc đi ra phòng tắm, trở về phòng ngủ, lại phát hiện người đàn
ông trên giường đã thức dậy, đang lười biếng tựa người vào thành giường.
Cô cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi chân trần chạy nhanh
lên trên giường, gần như nhảy vào lồng ngực anh.
Mà trước khi cô làm ra động tác này, anh đã phối hợp vươn ra hai
cánh tay đón lấy cô, cuối cùng ôm cô vững vàng trước ngực.
Mái tóc dài của Bạch Lộc xõa ra, cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực
anh, đôi mắt linh hoạt nhìn anh, còn anh thì nhìn xuống, vài sợi tóc vụn trên
trán rũ xuống hỗn độn, che khuất nửa con mắt của anh, trông hơi mê đắm.
“Chào buổi sáng.” Cô chống khuỷu tay giữa ngực anh, gần kề chuyên
chú đối diện ánh mắt anh.
Mới thức dậy, cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, không có nhiều ý nghĩ
phức tạp, cũng không có dục vọng của đêm qua, bên trong chỉ ngập tràn
dáng vẻ tươi cười của cô.
Một tay anh ôm lưng cô, tay kia vỗ nhẹ mông cô, cách lớp váy ngủ
xoa bóp vài cái, cuối cùng cúi đầu hôn môi cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu
dàng, tràn đầy tình yêu.
“Em đói bụng chưa?” Anh khàn giọng hỏi.