HƯƠU LẠC LỐI - Trang 528

Thưởng trà chừng hơn mười phút, giáo sư Phương rốt cuộc lên tiếng

nói: “Đắng không?”

Bạch Lộc gật đầu nói thật: “Đắng ạ.”

“Đắng mới là đời người.” Giáo sư Phương đặt tách xuống nói.

Bạch Lộc nghĩ rồi nói: “Đây là câu nói của một vị đại sư.”

Giáo sư Phương gật đầu: “Cuộc đời của rất nhiều người đều là đắng

trước ngọt sau, em có biết hiện tại em ở trong giai đoạn nào không?”

Bạch Lộc trả lời: “Em còn trẻ, em đương nhiên là đang chịu đắng.”

“Thật ra mỗi một giai đoạn đều là đắng, càng đắng mới càng nếm ra

được vị ngọt, cuộc đời cứ ngọt mãi thì có gì thú vị chứ, em nói có phải
không?”

Bạch Lộc ngơ ngác gật đầu: “Cô nói đúng ạ.”

Giáo sư Phương buông tách trà, nhìn cô nói: “Đương nhiên nếu cô nói

với em, không phải nói em hiện tại không khổ, em đang mờ mịt lạc lối,
nhưng em sống tự tại, cô mong em giữ gìn tâm tính này, cho dù một ngày
nào đó trong tương lai em đột nhiên nhớ ra mọi việc trước kia, có lẽ em
không thể chấp nhận, cũng hy vọng sau khi hiểu rõ em có thể nhìn thẳng
vào chính mình, kịp thời điều chỉnh lại.”

Bạch Lộc ngẩn người, một lát sau mỉm cười: “Thưa cô, quá khứ của

em không quan trọng.”

Giáo sư Phương nhìn cô chằm chằm: “Em nói không quan trọng, em

làm sao biết chứ?”

Bạch Lộc bị nhìn đến chột dạ, không nói tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.