HƯƠU LẠC LỐI - Trang 54

kiện tụng là bình thường, cô nghe mẹ cậu ấy nói, chờ mọi việc ổn định rồi,
đến lúc đó sẽ hùng vốn với bạn bè mở công ty luật, con nên nhẫn nại.”

Trâu Oánh nói xen vào: “Ơ? Thế không phải càng không có thời gian

ở cùng chị sao?”

Bạch Tuệ Tiệp bực bội liếc con gái mình một cái: “Con biết cái gì, đàn

ông sau khi lập nghiệp thì mới thành gia, đây là bảo đảm cơ bản nhất, cậu
ấy đặt chỗ đứng trên xã hội, quen biết bạn bè cũng nhiều hơn, có thể tìm
đường công việc tương lai cho chị con, hoặc là hai người cùng dốc sức
cũng được, xe cộ nhà cửa đều có, kết hôn cũng càng thuận theo tự nhiên,
không cần bận tâm đến gì nữa có phải không?”

Nói xong câu cuối bà nhìn sang Bạch Lộc, hy vọng cô có thể nghe lọt

những lời này.

Phản ứng của Bạch Lộc vẫn là bình thản, cô cũng nói thẳng: “Cô ơi,

cô nói đúng lắm, con rất đồng ý. Nhưng quan trọng là, trong khoảng thời
gian không gặp nhau, ngay cả hình dáng anh ấy ra sao con cũng không nhớ,
bình thường tán gẫu giống như lúc nói chuyện về vụ án với cô, con nghe
mà thấy nhàm chán buồn ngủ, sở thích của con và anh ấy không giống
nhau, chính là loại cảm giác không thích hợp nhạt nhẽo.”

Ban đầu Bạch Lộc muốn nói chẳng hề có cảm giác, suy nghĩ lại vẫn

nên giữ thể diện cho người ta.

“Đừng cứ nói cảm giác này cảm giác nọ, cảm giác đều là ý tưởng của

một mình con, con chê người ta nói chuyện kiện tụng nhàm chán, người ta
còn sợ con học tâm lý lần mò tâm tư đó. Hai người ở cùng nhau sẽ thông
hiểu bao dung lẫn nhau, cậu ấy chỉ lớn hơn con hai tuổi, có cái gì mà nói
chuyện không hợp chứ.”

Bạch Lộc tỏ vẻ bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, lúc này không muốn

nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.