Nàng nhảy tới dưới một gốc cây cổ thụ, đứng tại đó nhìn xung quanh,
hình như chờ bạn đồng hành tới đi cùng.
Nàng lạc hướng trong rừng rậm thâm sâu.
Tiểu thanh long chưa kịp thương tiếc cho mình, trông thấy cảnh tượng
bên ngoài hắn không khỏi bị thu hút, hắn kéo lê thân hình uể oải nằm bò tới
trước cửa sổ nhỏ, trong bóng đêm vắng lặng nhìn chăm chăm tiểu tinh linh
đột nhiên xông vào tầm mắt.
Hươu ở ngoài sáng, rồng ở trong tối.
Qua thật lâu, tiểu bạch lộc vẫn cô quạnh lẻ loi, nàng không dám đi về
phía trước, cũng chẳng dám trở về.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy xung quanh khu rừng rậm rạp truyền đến
tiếng hà hơi yếu ớt.
Là tiểu thanh long lại rụng mất một mảnh sừng lân, toác ra máu thịt,
hòa lẫn nước mắt mằn mặn đau âm ỉ.
Tiểu bạch lộc nghe ra gần đây có loài vật, nàng cảnh giác thận trọng
nhìn xung quanh, run rẩy hỏi: “Ai ở đó hả?”
Tiểu thanh long không nói lời nào, cắn răng chịu đựng đau đớn, nhưng
ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng con hươu màu trắng bên ngoài.
“Rốt cuộc là ai ở đằng kia?” Tiểu bạch lộc cao giọng lặp lại.
Trong rừng rậm bóng cây um tùm, dây leo bò trên mặt đất khô héo,
không hề có tiếng lạ truyền ra, nhưng ngược lại bởi vì tiếng kêu la của nàng
mà mấy con chim loài thú hốt hoảng bay chạy đi mất, chỉ để lại cành cây
lay động.
Ngay sau đó mọi âm thanh xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.