HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2310

[Husky] Chương 259: [Thiên Âm Các] Cùng tử
cùng bào

Edit: Chu
Beta: LuBachPhong36
Có người hỏi: “Sao ngươi nhớ rõ tới vậy? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi
chứ.”
Sao hắn lại không nhớ rõ được? Trong trí nhớ của Khương Hi ở Thượng Tu
Giới, là nửa năm bình đạm chẳng có gì lạ. Trong trí nhớ của Tiết Chính
Ung ở Hạ Tu Giới, lại cảm khái một năm rất dài.
Mà trong trí nhớ Mặc Nhiên, đó là ba mươi lăm ngày sống trong tuyệt
vọng, một ngày dài như một năm. Từng ngày từng ngày đều sống không
bằng chết, từng ngày từng ngày đều như sống trong địa ngục.
Năm đó, lệnh chỉnh giá vừa ban hành, lòng người hoảng sợ, Đoạn Y Hàn
và con trai nếu không có cơm ăn, cũng chỉ có thể nhặt lá cải mốc, gạo mốc
meo hư thối, mì hỏng lót dạ. Về sau, người ăn không đủ no ngày càng
nhiều, họ ngay cả lá cải cũng không nhặt nổi nữa. Trong khó khăn dồn dập,
Mặc Nhiên không nhịn được nói với Đoạn Y Hàn: “Mẹ, chúng ta tới Nho
Phong Môn tìm ông ấy đi, xin chút đồ ăn.”
Đoạn Y Hàn lại thì thào bảo: “Xin ai thì xin chứ không thể xin ông ấy đâu.”
Bán nghệ ăn xin duyên phố, khom lưng cúi đầu, cười duyên hét lớn, đều là
nghề bất đắc dĩ, nhưng nếu phải cầu xin Nam Cung Nghiêm, ý nghĩa không
hề giống nhau.
Đoạn Y Hàn tuy khốn cùng tuyệt vọng, lại không muốn phá vỡ điểm mấu
chốt cuối cùng này.
Nàng không chịu, Mặc Nhiên liền không nhắc lại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.