HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2312

“Không được.” Mặc Nhiên nói, “Vận khí không tốt, lúc tới, Nam Cung
Nghiêm vừa cãi nhau với thê tử.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Thành chủ phu nhân kia vừa thấy mẹ ta,
tính bà ta nóng nảy liền nổi trận lôi đình, không những không cho mẹ ta
chút đồ ăn nào, còn đánh nàng trục xuất khỏi Nho Phong Môn.”
“Thế Nam Cung Nghiêm đâu?”
“Không biết.” Mặc Nhiên nói, “Mẹ ta không nhắc tới gã.”
Có thể là ngăn cản, cũng có thể chỉ đứng bên cạnh, dáng vẻ thương mà
không giúp được gì.
Mặc Nhiên không biết ngày đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi mẹ
về, cả người đầy vết thương. Nàng cuộn lại trong phòng chứa củi ôm hắn
không nói lời nào, sau đó bắt đầu ho ra máu, trong có trộn lẫn máu và dịch
bao tử, cả phòng ngập mùi tanh tưởi hôi thối.
Ngày thứ ba mươi tư.
Đoạn Y Hàn đã không trụ nổi nữa, cơ hồ nói không ra lời, cũng chẳng rơi
lệ.
Tối đó, nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê, thế mà khôi phục được chút khí lực.
Thấy Mặc Nhiên co bên cạnh nàng, muốn dùng thân thể nhỏ gầy sưởi ấm
cho nàng. Nàng rất nhẹ rất nhẹ, rất ôn nhu mà nói với hắn: “Tiểu Nhiên nhi,
phải tìm cách quay về Tương Đàm thôi.”
“Mẹ…”
“Về Tương Đàm, tìm Tuân tỷ tỷ, để báo ân.” Đoạn Y Hàn xoa đầu Mặc
Nhiên, “Phải về Tương Đàm báo ân, đừng ở lại Lâm Nghi trả thù… Nghe
mẹ nói, ngoan ngoãn…Lúc trước khi mẹ tới Lâm Nghi, nợ Tuân tỷ tỷ rất
nhiều tiền, còn chưa trả, con về… Ở cạnh muội ấy, giúp muội ấy làm ít
việc, giúp muội ấy vui vẻ. Ngày tháng sau này, nếu người khác cho con ân
tình, con đều phải nhớ cho kỹ.”
Mặc Nhiên ngậm nước mắt ngửa đầu nhìn quanh phòng chứa củi, sau đó
nhìn gương mặt gầy gò của nàng.
Đôi mắt Đoạn Y Hàn đen tới toả sáng, thậm chí còn ánh lên màu tím như
quả nho.
“Sau đó báo đáp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.