[Husky] Chương 114: Sư tôn, người đồng ý với ta
đi
Thịch. Thịch. Thịch.
Nhịp tim đã trầm lại chậm.
Sở Vãn Ninh cũng chớp mắt theo, ánh mắt kinh ngạc cùng vui sướng, xấu
hổ lẫn bứt rứt chợt lóe lên. Ngọc Hành trưởng lão thật không hổ là Ngọc
Hành trưởng lão, thanh lãnh mười năm như một ngày, muốn lấy lại mặt mũi
thật sự ung dung không vội hơn bất cứ ai, rất nhanh thu lại nhiều loại cảm
xúc, cứ như người vừa thất vọng giận dữ trách mắng Mặc Nhiên không
phải là y.
“Ngươi không chết, xuống đây làm gì?”
Câu hỏi vừa ra miệng, Sở Vãn Ninh liền hối hận.
Nhìn Mặc Nhiên trong bộ dạng này, chắc chắn là tới cứu mình. Nhưng nếu
Mặc Nhiên chính miệng nói ra, Sở Vãn Ninh sợ rằng tim mình sẽ đập loạn,
mã loạn binh hoang.
Y hồi hộp, quên luôn là mình đã chết rồi, đâu còn tim.
Nhưng Mặc Nhiên thẳng tắp ngắm nhìn y, lại không nói gì.
Hắn biết nếu mình nói “Ta tới là vì người”, sẽ làm cho Sở Vãn Ninh xấu hổ
luống cuống.
Cho nên hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng mấp máy môi, hàng mi buông
thõng, ôn hòa hỏi: “Sư tôn đoán xem ta xuống làm gì?”
“… Ngươi xuống tìm phiền phức.”
“Sư tôn đổi tên thành phiền phức lúc nào thế?” Mặc Nhiên cười nói, “Lại
không nói cho ta.”
Sở Vãn Ninh như bị ôn nhu chưa từng có từ hắn quấn lấy, nhanh chóng rút
tay, thẹn quá hoá giận: “Hồ ngôn loạn ngữ, đúng là làm càn.”