Mặc Nhiên cuối cùng phát hiện một bí mật.
Hắn phát hiện Sở Vãn Ninh giận, là một mặt nạ của y. Người này quá khó
chịu, tình nguyện đặt giương nanh múa vuốt trên gương mặt, che đi tất cả
gợn sóng, vô luận là ôn nhu, vui sướng, thoải mái, ngượng ngùng, bi
thương.
Thật là ngốc.
Sở Vãn Ninh ngốc, đeo mặt nạ cả một đời, không chê mệt.
Mình cũng ngốc, sống hai đời, mới cảm thấy.
Nhưng nói một phen như vậy, bầu không khí cũng không còn ngưng trọng.
Bốn hồn của Sở Vãn Ninh đều đã tìm được, có thể sống lại.
Tâm tình của Mặc Nhiên tốt lên, giữ chặt Sở Vãn Ninh không buông tay,
liên miên lải nhải nói với y tại sao mình lại tới địa phủ, nói về Hoài Tội đại
sư, lúc nói được một ít chuyện, không nhịn được dừng lại, đợi nghẹn ngào
ở cổ họng tiêu tán, vành mắt lại đỏ, nói tiếp. Khi hắn giải thích, hai chữ
xuất hiện nhiều nhất, chính là “Xin lỗi” .
Sở Vãn Ninh thực sự không biết nên nói cái gì.
Y đối xử mọi người tốt, cũng không phải muốn cầm loại tốt này đổi lấy cái
gì, cũng sợ người khác thấy y tốt, từ đây lo sợ bất an.
Kỳ thật là y sợ một bầu nhiệt huyết của mình, nóng hổi dâng lên tâm phế,
lại bị đối phương hời hợt đặt một bên, thành lạnh lẽo.
Cho nên mặc dù y quang minh lỗi lạc, lại độc trốn trốn tránh tránh thiện chí
giúp người.
Y đeo mặt nạ cả một đời.
Nhưng có một ngày, người mình thích duỗi tay ra, gỡ xuống phẫn nộ hừng
hực trên mặt y, giống như lấy xuống cái vỏ ngoài của y.
Y kinh ngạc đứng tại chỗ, bỗng không biết nên làm gì mới được.
Đang xuất thần, Mặc Nhiên đã quỳ xuống trước mặt y, một tay vẫn cầm tay
y, giống như sợ y sẽ biến mất.
Đôi mắt của Sở Vãn Ninh không thể kiềm chế mà vẩn vơ hiện lên suy nghĩ
hổ thẹn.
Đồ đệ này của y xưa nay luôn cả gan làm loạn, không theo lẽ thường, y
bỗng nhiên bị Mặc Nhiên nắm chặt tay như thế, cảm giác đối phương tựa