HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1034

Sở Vãn Ninh không nói gì, nhặt đá đánh lửa lên, thắp sáng ngọn nến Mặc
Nhiên không bao giờ có thể thắp nổi, chậm rãi châm.
Ở đâu có sư tôn, ở đó sẽ có lửa.
Ở đâu có Sở Vãn Ninh, ở đó sẽ có ánh sáng.
Y đứng bên giá nên cũ, rủ mi, y nâng mi lên, lẳng lặng nhìn Mặc Nhiên,
sau đó yên lặng cười, nét cười thực rõ.
Y nói: “Ngủ đi, Mặc Nhiên, ngươi xem, đèn sáng rồi. Ngươi không cần
sợ.”
Tim Mặc Nhiên như bị gì đó đâm xuyên, hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt,
hắn cảm thấy những lời này rất quen, tựa hồ từng nghe qua.
Nhưng hắn không nhớ ra.
Sở Vãn Ninh phất ta áo, ngồi bên giường hắn. Mưa lạnh rơi xuống sông
đêm, nhưng trong phòng thật ấm áp. Không thấy bóng đêm.
Sở Vãn Ninh nói: “Ta bồi ngươi.”
Hắn nghe thấy câu này, tim lại càng bị cào đau, như co thành một khối.
“Sư tôn, người đừng đi.” Hắn kéo tay áo rộng của Sở Vãn Ninh lại.
“Được.”
“Người đi rồi, sẽ lại tối.”
Mặc Nhiên khóc, hắn cảm thấy hơi mất mặt, nâng tay khác lên, che khuất
mắt mình, “XIn người, đừng vứt bỏ ta… Ta xin người… Ta thật sự… Ta
thật sự không muốn làm đế quân nữa… Người đừng không cần ta…”
“Mặc Nhiên…”
“Cầu xin người…” Có lẽ vì đầu hắn quá nóng nên hơi mơ màng, làm hắn
yếu ớt lạ thường. Lại có lẽ hắn biết rõ trong lòng đây thật ra là giấc mơ của
mình, biết tỉnh dậy Sở Vãn Ninh sẽ biến mất, nên hắn không được mà lẩm
bẩm, “Xin người, đừng không cần ta.”
Một đêm này, ngoài cửa sổ lạnh giá, vô số oán linh gõ cửa, như muốn vào
phòng lấy mạng hắn.
Nhưng Mặc Nhiên ở trong mộng, có Sở Vãn Ninh thắp sáng đèn, chút ánh
sáng yếu ớt xua tan hàn ý vô hạn, Sở Vãn Ninh nói: “Được, ta không đi.”
“Không đi?”
“Không đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.