HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1056

có chuyện thì đừng tự tiện xông vào.”
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Lộc Tồn nhịn không được hỏi: “… Nói xong rồi?”
“Nói xong rồi.”
Sở Vãn Ninh nói, rủ mắt cúi đầu, phất tay áo ngồi xuống.
Mọi người càng lâm vào trầm mặc.
Đệ tử mới tới phần lớn đều nghĩ, bọn họ nghĩ thầm, chết đi sống lại, cách
một thế hệ năm năm, đây là chuyện phàm nhân có thể trải qua sao? Dù sao
cũng nên nói ra cảm thụ trong lòng mình, hoặc là tạ ơn ân nhân cứu mạng,
mấy chuyện như thế chứ.
Nhưng người này dường như chỉ nói một câu răn dạy, ném xuống một câu
như thế là xong chuyện, cũng quá không có thành ý rồi.
Mà các đệ tử tuổi hơi lớn khẽ run lên, vài người thì thầm cùng với bạn
đồng hành nói: “Là Ngọc Hành trưởng lão, không thay đổi gì luôn.”
“Vẫn kiệm lời như trước.”
“Phụt, đúng vậy, tính tình kém quá kém, trừ mặt đẹp, chỗ nào cũng không
ổn.” Dù sao nhiều người nhiều miệng, cách xa Sở Vãn Ninh cũng không
nghe thấy, có người hài hước nói vậy. Mọi người nhìn nhau cười, lại nhìn
Tiết Chính Ung ngồi bên cạnh nam tử bạch y như tuyết.
Tiệc bắt đầu, trừ mấy món Tứ Xuyên cay rát, còn có mấy món điểm tâm
xinh đẹp, bày lên đầy bàn đều là đồ ăn ngọt Giang Nam, một bàn vô cùng
náo nhiệt bày lên.
Tiết Chính Ung mở trăm vò rượu lê hoa bạch, chia đến từng bàn, rượu màu
hổ phách rót đầy chén, Sở Vãn Ninh đang ăn viên thịt cua sư tử thứ tư,
bỗng thấy một bát rượu lớn “bộp” một tiếng đặt xuống trước mặt.
“Ngọc Hành! Uống một chén!”
“… Đây là một chén à.”
“Ái chà quan tâm nó là chén hay bát làm gì, uống đi! Lê hoa bạch ngươi
thích nhất!” Tiết Chính Ung mặt mày vui vẻ nhiễm hơi rượu, “Nói tửu
lượng của ngươi, Tiết mỗ ta bái phục! Đúng là ngàn ly không đổ! Vạn ly
không say! Tới tới tới– ly thứ nhất này, ta kính ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.