HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1076

cảm thấy mình cần nói tiếp, nếu không thừa dịp Sở Vãn Ninh lúc này còn
chưa dựng lại tường thành cao ngất, về sau khó có cơ hội.
Vì thế hắn dừng một chút, mở miệng: “… Sư tôn không nhớ nữa sao?”
“Không nhớ cái gì?”
Đôi mắt Mặc Nhiên đen trầm, sâu không thấy đáy: “Người trước kia nói
với ta, mộng quá đẹp, thường không phải sự thật.”
“Đó là bởi vì…” Nói một nửa bỗng dừng lại, Sở Vãn Ninh đột nhiên ý thức
được những lời này mình nói với Mặc Nhiên khi cứu hắn ở Kim Thành Trì,
vì lúc ấy trong lòng khó chịu, nên mới nói mấy câu sa sút tinh thần ấy, lâu
như vậy, vẫn nhớ tới dễ dàng.
Nhưng không lẽ Mặc Nhiên đã biết người ở Kim Thành Trì, thật ra là mình
rồi ư? Chẳng lẽ Sư Muội nói với hắn?
Sở Vãn Ninh nâng mắt nhìn hắn, lại thấy Mặc Nhiên cũng đang nhìn mình.
Lúc này mới bừng tỉnh hiểu rõ Mặc Nhiên căn bản không biết sự thật, sở dĩ
nói vậy, chẳng qua là để xem phản ứng của mình thôi.
Mặc Nhiên nhẹ giọng nói: “Quả nhiên là sư tôn sao.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên nâng tay lên, ngực bị cắt rách, có máu rỉ ra, hắn cười khổ nói:
“Mấy năm nay, luôn nhớ lại chuyện cũ, muốn biết rốt cuộc sư tôn đã vì ta
làm gì. Suy nghĩ rất lâu, lại nhớ tới ở ảo cảnh Kim Thành Trì– Sư Muội
chưa bao giờ gọi thẳng tên ta.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Những ký ức đó, càng nghĩ càng thấy dày
vò, nên ta nghĩ chờ sư tôn tỉnh, gặp người rồi, rất nhiều chuyện, sẽ chính
miệng mình hỏi người.”
“…”
“Nhất là chuyện kia, chính là… Sư tôn, năm đó người cứu ta ở đáy hồ, thật
ra là người.”
Mặc Nhiên nói, đi tới phía y, Sở Vãn Ninh muốn lùi.
Bởi vì y bỗng nhận ra Mặc Nhiên cao như vậy, không giống ở Lạc Trì, thân
thể mỗi tấc đều chứa khí lực muốn lấy mạng người ta. Y bỗng nhận ra đôi
mắt Mặc Nhiên vẫn sáng ngời như vậy, như mặt trời mới mọc toả ra hai tia
nắng, ba ánh sáng rực rỡ, đều ráng màu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.