HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1077

Sở Vãn Ninh không biết vì sao hoảng hốt, y nói: “Không phải ta.”
Mặc Nhiên đương nhiên không tin.
Sở Vãn Ninh hoảng loạn tóm được chuyện khác, tựa như bắt được ngọn
rơm cứu mạng, có điều y vì úa kinh ngạc, quá khẩn trương, quá xấu hổ,
thậm chí quên mất chuyện y vừa hỏi một lần, mà Mặc Nhiên cũng đã trả lời
y.
Y nhìn vết thương trên ngực nam nhân do mình gây ra, lại nói: “Lúc nãy
làm ngươi bị thương, sao ngươi không né?”
Mặc Nhiên sửng sốt một lúc, bỗng buông mi đen dày, cười.
“Người nói mộng quá đẹp, không phải là thật.” Hắn cũng lại đáp thêm một
lần, dừng một chút, làm như thì thào, “Ta muôn cảm thấy đau. Đau, sẽ
không phải là giả.”
Hắn đã đi tới, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh.
Có lẽ vì bất chợt gặp lại, trong lòng vui mừng vẫn ôn nhu, thương tiếc cùng
chua xót vượt qua hết thảy, Mặc Nhiên cũng không làm gì nhiều, không có
suy nghĩ bậy bạ. Hắn thậm chí quên mất hắn nên giữ đúng khoảng cách gãi
đúng chỗ ngứa của Sở Vãn Ninh, khoảng cách sư đồ nên có.
Nhưng hắn không làm.
Tình cảm quá sâu đậm, chỉ nhớ người trước mắt là Vãn Ninh, chứ không
phải sư tôn.
Hốc mắt Mặc Nhiên càng ướt đỏ, hắn cười nâng tay lên: “Lúc nãy bị nước
bắn vào mắt rồi.” Nói xong xoa mặt, cũng dụi mắt.
Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn hắn, vì y ngóng trông Mặc Nhiên về
từ lâu, thật ra y tỉnh táo hơn Mặc Nhiên một chút, nhưng vì tia thanh tỉnh
này, làm y có tâm tư để ý tới trạng thái của hai người họ bây giờ– Là cái gì
cũng không mặc, đứng đối diện nói chuyện với nhau. Mặc Nhiên còn cách
y gần như thế, cơ hồ lên thêm chút nữa, có thể ôm lấy y như lúc ở Quỷ
Giới.
Y không muốn nhìn gương mặt anh tuấn của Mặc Nhiên nữa, nhưng ánh
mắt rời xuống mấy tấc, nhìn thấy vai lớn, ngực rộng, máu Thiên Vấn đánh
chậm rãi chảy ra, giọt nước chưa khô run nhẹ theo hô hấp của Mặc Nhiên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.