HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1078

Sở Vãn Ninh không biết lồng ngực rắn chắc này nóng hơn, hay là nước
nóng hơn.
Chỉ cảm thấy quanh người đều là hơi thở của Mặc Nhiên, làm y muốn mất
hồn rồi.
“Sư tôn, ta…”
Ta cái gì?
Mặc Nhiên còn chưa kịp nói gì, đã thấy Sở Vãn Ninh bỗng xoay người, cất
bước muốn chạy.
“…”
Hắn sợ ngây người.
Chạy thật.
Hắn lần đầu tiên thấy Sở Vãn Ninh vội vàng sốt ruột như vậy chạy đi, như
sau lưng có gì đó có thể cắn nuốt linh hồn và tính mạng y.
“Ta thật sự rất nhớ người.”
Mặc Nhiên đứng đơ ở chỗ cũ, theo bản năng, ngốc nghếch đừng như trời
trồng nói xong câu hoàn chỉnh, sau đó nhấp môi.
Sao lại muốn trốn chứ…
Mặc Nhiên có hơi ấm ức.
Thượng ngạn, Sở Vãn Ninh sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, đang vội vàng mặc y
phục, không khỏi càng ấm ức.
“Sư tôn.” Hắn lầu bầu.
Sở Vãn Ninh vẫn không để ý tới hắn.
“Sư tôn…”
Sở Vãn Ninh vẫn không thèm để ý tới hắn, quấn đai lưng.
“Sư tôn à…”
“Cái gì!” Sở Vãn Ninh thật vất vả mới mặc xong y phục, cuối cùng nhẹ
nhàng thở hắt ra, cảm thấy mặt mũi và lý trí của mình, đều bị y phục che đi,
không chuốc thêm nhục.
Mày kiếm của y giận dựng lên, mắt phượng sắc bén, hung tợn lườm nghịch
đồ cả gan dám cao hơn mình kia.
“Có gì thì không thể ra ngoài nói à? Ngươi khoả thân nói chuyện nói ta, ra
thể thống gì!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.