HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1092

“Vốn… Cũng sẽ tới kịp. Nhưng trấn Thải Điệp bị chút yêu tà quấy phá,
ta…”
“Trừ yêu nên tới trễ?”
“Xin lỗi.” Mặc Nhiên cúi đầu, “Không những tới muộn, còn là hỏng lễ vật
tặng sư tôn, đều bị phá cả rồi… Còn làm cả người dính máu đen, nên ta vội
vã tắm rửa, kết quả…”
Đáy lòng Sở Vãn Ninh trở nên mềm mại.
Mặc tông sư.
Mặc Nhiên này, quả nhiên đã khác năm năm trước rồi.
Năm năm trước còn ích kỷ, giờ cũng biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Sở Vãn
Ninh không phải người một lòng nghĩ tới phong hoa tuyết nguyệt, nếu Mặc
Nhiên thấy trấn Thải Điệp bị quấy phá mà không màng, y ngược lại sẽ nổi
giận, nhưng giờ nam nhân thành thành thật thật quỳ trước mặt mình, vụng
về cầu xin tha thứ, y lại cảm thấy, thật sự ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Sở Vãn Ninh chậm rãi tiến lên, trong lòng ôn nhu chảy xuôi, y vươn tay,
đang muốn đỡ Mặc Nhiên dậy, lại chợt nghe Mặc Nhiên sầu thảm nói: “Sư
tôn, xin người đừng trục xuất ta khỏi sư môn.”
Giờ đến lượt Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn, y không biết Mặc Nhiên áy náy bất an
sâu như vậy, nên không đoán được Mặc Nhiên sẽ nói thế, chần chờ: “Sao
lại…”
“Chẳng lo lúc trời mưa, ta bồi người, đuổi theo người, bế người, cõng
người, người đều không cần, đều không hài lòng, cũng xin người, đừng
đuổi ta đi.”
Mặc Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, lòng Sở Vãn Ninh chấn động.
Y nhìn đôi mắt nam nhân này phiếm hồng, bên trong vẫn còn nước mắt
mông lung.
Sở Vãn Ninh luôn luôn quyết đoán, giờ chợt không có chủ ý, tay chân
luống cuống: “Ngươi… Ngươi năm nay cũng hai mươi rồi, sao ngươi
còn…”
Dùng một chút, thở dài một hơi, nói: “Ngươi đứng dậy trước đi.”
Mặc Nhiên đột nhiên nâng tay, hung hăng dụi mắt, quật cường nói: “Sư tôn
không cần ta, ta không đứng dậy đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.