HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1091

Bởi vì đau đớn cùng nhớ nhưng như vậy, hắn thậm chí giảm cừu hận với
xuất thân thấp hèn của hắn, nhạt đi lưu luyến si mê cuồng nhiệt với Sư
Muội.
Có một ngày, hắn nhìn ngoài tuyết cốc, bên tường, mọc lên một cành hoa
xuân còn đọng tuyết.
Hắn bình tĩnh nhìn một lát, chỉ thấy không như ngày thường, hắn nghĩ, a,
hoa này thật đẹp, nếu sư tôn nhìn thấy, ắt hẳn sẽ thích.
Chỉ nhàn nhạt nghĩ như vậy, nghĩ đơn giản như vậy, nhất thời tuỳ ý chỉ là
chuyện nhỏ.
Nhưng khi Sở Vãn Ninh chết, không hề bức điên hắn, làm hắn bi thương
dâng tào sụp đổ trong nháy mắt, con đê ngàn dặm lại sụp vì một tổ kiến,
hắn bỗng nhiên muốn hỏng rồi.
Hắn thất thanh gào khóc, thâm cốc miểu nhiên, nhạn trận kinh hàn, giọng
hắn nghẹn ngào khó nghe như vậy, khóc lóc với một nhành hoa ngạo tuyết
mang kim sắc.
Năm năm.
Hắn chưa từng tha thứ cho bản thân mình.
“Sư tôn… Thực xin lỗi… Ta hôm nay liều mạng gấp gáp quay về, ta cũng
muốn mang lễ vật cho người, muốn gặp người, không buông tay…” Những
trấn định cường ngạnh dựng lên nháy mắt tan thành tro bụi, những lúc ra vẻ
thong dong ấy rốt cuộc sụp đổ.
Mặc Nhiên quỳ trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn rốt cuộc tự loạn đầu trận
tuyến, giờ, cũng chỉ có trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn mới có thể tự loạn đầu
trận tuyến.
“Ta… Thực sự vẫn rất ngu ngốc, sau khi người tỉnh lại, ta đồng ý với người
chuyện đầu tiên kia, cũng không thể làm nổi. Là ta không tốt.”
Sở Vãn Ninh thấy hắn như vậy, trong lòng vạn phần không đành lòng, y
xưa nay yêu Mặc Nhiên, giờ cửu biệt trùng phùng, làm sao nhẫn tâm khiến
hắn khóc như vậy.
Nhưng nghe hắn nói tới đây, lại do dự một lát, hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại
tới muộn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.