bánh trôi và ngó sen mật, còn có thêm hai bát cơm tẻ, một bát canh chân
giò hun khói hầm măng.
Hai bát cơm tẻ…
Sở Vãn Ninh hơi cạn lời, hoá ra mình trong lòng Mặc Nhiên ăn khoẻ vậy à?
“Trên bàn hơi loạn, sư tôn ăn trên giường, hay muốn ta dọn bàn, lại xếp đồ
ăn qua đó?”
Sở Vãn Ninh đương nhiên không thích ăn cơm trên giường, nhưng dục
vọng ở hạ thân giờ còn chưa tiêu, toàn phải dùng chăn che giấu, y có vẻ hơi
băn khoăn, cuối cùng dứt khoát chọn vế sau.
“Trên bàn nhiều đồ, dọn cũng lâu, ăn ở đây đi.”
Mặc Nhiên cười gật đầu: “Được.”
Không thể không nói tay nghề Mặc Nhiên không tồi, năm năm trước nấu ăn
đã rất ngon, năm năm sau tay nghề của đầu bếp tầm thường khó có thể
sánh. Hơn nữa người này biết rõ khẩu vị của y, biết sáng y không thích ăn
cháo, nấm dùng nấu chính là nấm rơm, bánh trôi không có nhân đỗ, dùng
khoai lang tím, măng đông đều non, chân giò hun khói thịt mỡ vừa phải,
màu sắc như rạng mây đỏ…
Mặc Nhiên chưa từng hỏi khẩu vị của y thế nào, nhưng tất cả đều gãi đúng
chỗ ngứa, tựa hồ đã sinh hoạt chung rất nhiều năm.
Sở Vãn Ninh ăn từ tốn, tuy chậm rãi bình tĩnh, nhưng đũa lại không dừng
một chút, chờ y uống xong ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Mặc
Nhiên ngồi bên giường, một chân đạp lên giá ghế gỗ dựa bên cạnh, một tay
chống má, cười như không cười mà nhìn y.
“Sao thế?” Sở Vãn Ninh theo bản năng lấy khăn tay lau, “Có phải bên
miệng dính gì không…”
“Không có.” Mặc Nhiên nói, “Nhìn sư tôn ăn, cảm thấy rất vui.”
“…” Sở Vãn Ninh có hơi không tự nhiên, liền nhàn nhạt nói, “Ngươi nấu
ngon, nhưng lần sau mang một bát cơm tới là đủ rồi.”
Mặc Nhiên tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống không nói nữa, miệng
hơi hé, cười lộ ra răng nanh nho nhỏ như cún con.
“Vâng.”