HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1123

Thật đúng là đồ ngốc, gặp chuyện lớn đều cẩn cẩn thận thận, sinh hoạt lại
lười tới kỳ cục, đồ ăn trong hộp rõ ràng đều đã hết không còn gì.
Một người ăn phần của hai người, thế mà còn bảo với hắn cơm hơi nhiều,
hơi no quá…
Mặc Nhiên càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được nhẹ nhàng chống
lên thái dương, lông mi rũ xuống, run lên liên tục.
“Ngươi lại cười cái gì?”
“Không có gì không có gì.” Mặc Nhiên sợ làm y mất mặt, da mặt sư tôn
mình phải cẩn thận hơn bất cứ thứ gì, đương nhiên không thể làm y chịu
không nổi, vì thế nói tránh đi, “Sư tôn, ta bỗng nhớ tới một chuyện, hôm
qua quên nói với người.”
“Chuyện gì?”
“Trên đường ta về, nghe nói Hoài Tội đại sư xuất quan trước người một
ngày, đã đi trước.”
“Ừ, không tồi.”
“Nên người tỉnh lại không gặp ông ấy nhỉ?”
“Không có.”
Mặc Nhiên thở dài nói: “Chuyện này cũng không thể nói sư tôn vô lễ, ta
trước ở ngoài nghe người ta nghị luận về sư tôn không có lễ hiếu, Hoài Tội
đại sư bỏ ra năm năm tâm huyết giúp sư tôn hồi hồn, tỉnh lại không nhận
được cả câu cảm ơn. Nhưng đại sư tự bỏ đi trước, cũng không thể để sư tôn
mới tỉnh, đã phải chạy tới Vô Bi Tự mà quỳ ở ngoài rơi nước mắt. Mấy
người khua môi múa mép đó thật đáng ghét, nếu hỏi rõ ràng, ta sẽ bảo bá
phụ ngày mai nói tới–“
Sở Vãn Ninh bỗng bảo: “Không cần.”
“Vì sao chứ?”
“… Ta với đại sư, đã trở mặt từ lâu.” Sở Vãn Ninh nói, “Mặc dù lúc ta tỉnh
ông ấy vẫn ở, ta cũng sẽ không cảm ơn ông ấy.”
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: “Vì sao? Ta biết năm đó sư tôn bị trục xuất
khỏi chùa, không còn ràng buộc sư đồ với Hoài Tội đại sư, nhưng ông ấy
giúp sư tôn lúc nguy nan, cũng không phải…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.