HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1160

Tim đập như gió lớn, bên tai ù ù tiếng gió.
Qua một thời gian khá lâu, y từ từ mở ra một kẽ hỡ, qua lông mi như màn
mưa nhìn xung quanh. Mặc Nhiên đã xoay người, Lăng Nhi đi tới bên hắn,
ánh mắt ngại ngùng, đưa khăn tay cho hắn.
“Tiên Quân, lau mồ hôi đi.”
Mặc Nhiên còn ôm một chồng rơm rạ lên xe chuyển, nghe vậy cười nói:
“Bận quá, chờ lát nữa.”
Lăng Nhi có vẻ rất cao hứng, đứng bên hắn mà nhìn, thỉnh thoảng sẽ vươn
tay tới lau mồ hôi hộ. Mặc Nhiên cảm thấy cô nương này nhiệt tình ngoài ý
muốn, nói: “Cảm ơn ngươi.”
Nàng càng vui vẻ, nam nhân cao lớn khoẻ mạnh bên cạnh, giơ tay có thể
chạm tới dương cương mị lực, nàng nghe tiếng hô hấp của hắn, nhìn hắn
vươn vai, không tự chủ được mà đỏ mặt, nhất thời quên mất nam nữ thụ thụ
bất thân, nắm chặt khăn ôn nhu nói: “Tiên Quân, ngươi nếu không ngừng
lại lau đi, sẽ chảy vào mắt đó.”
Mặc Nhiên vội vàng nói: “Không có tay, không có tay.”
“Ta lau hộ ngươi…” Nàng còn chưa nói xong, đã thấy sau lưng có hàn ý
tản ra.
Không biết Sở Vãn Ninh đến sau lưng họ từ lúc nào, vai y còn khoác áo
ngoài màu đen của Mặc Nhiên, vẻ mặt uể oải, mang theo chút lệ khí lúc
mới tỉnh ngủ, y nói: “Mặc Nhiên.”
“A?” Người mới lúc nãy còn không rảnh, lập tức buông thóc xuống, xoa
mũi quay đầu, nhìn thấy Sở Vãn Ninh nháy mắt đã giãn mặt ra cười, “Sư
tôn cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Sở Vãn Ninh nhìn hắn từ đầu tới chân: “Lạnh không?”
Mặc Nhiên cười nói: “Nóng.”
Hắn vừa dứt lời, mồ hôi ở lông mày đen nhánh đã chảy xuống, vừa lơ đãng,
đã chảy vào mắt hắn, hắn ui da một tiếng nheo mắt lại, dũng mắt khác sáng
ngời chấp nhất nhìn Sở Vãn Ninh. Hắn đương nhiên hỏi mượn khăn tay con
gái nhà người ta, liền bảo Sở Vãn Ninh: “Sư tôn, mắt ta…”
“Khăn tay ta giặt rồi.”
“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.