HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1252

“Á?” Tiết Mông vừa nghe, giật mình, “Cha nói với sư tôn chuyện này?
Người không trở mặt với cha sao?”
“Trở mặt chứ.” Tiết Mông cười khổ, “Đuổi cha ra ngoài.”
Vương phu nhân: “…”
Tiết Mông cười ha ha: “Con biết ngay, sư tôn con tiên phong đạo cốt,
không phải thần cũng là tiên, người như y, sớm đã cắt đứt thất tình lục dục,
cần đạo lữ làm gì?”
Tiết Chính Ung thở dài, đương nhiên không cam lòng, đang muốn nói với
con, bỗng Vương phu nhân dùng tay áo che miệng, nói nhỏ một câu: “Phu
quân, đừng nói nữa, Ngọc Hành trưởng lão tới rồi.”
Trong sương sớm chưa tan, Sở Vãn Ninh bước trên đá xanh ẩm ướt đi tới,
áo bào rũ xuống, tay áo tung bay.
Y mặc một bộ y phục thêu rồng phượng, thân bào là màu xanh nhạt đoan
chính, đường may bằng tơ vàng, chuyển động theo bước chân, sáng lên
dưới ánh mặt trời toả sáng, vấn tóc là một cây trâm bạch ngọc, đuôi trâm
được khắc thành hoa mai, cả người thuần tịnh đoan trang, thanh lãnh lại
cao ngạo.
Trong khắc kia, Tiết Chính Ung bỗng thấy bất lực, miệng mở lớn, rồi lại
ngậm miệng.
Ông nghĩ, Tiết Mông nói đúng.
Người như vậy, muốn đưa theo nữ tử thế nào, mới không bị hào quanh của
y che lấp, cùng y mang vẻ không nhiễm bụi trần?
Thiên thần tới thế gian, đứng yên trước sơn môn, nhíu mày, liếc Tiết Chính
Ung một cái.
“Tôn chủ.”
“Ha ha, Ngọc Hành, y phục rất vừa với ngươi ha.”
Sở Vãn Ninh nâng tay lên, một chiếc túi thơm cầu kỳ, đong đưa giữa không
trung, y nói: “Lễ bào có kèm cả túi thơm này, cũng không tầm thường.”
“À, đó là nghệ nhân Lâm Nghi làm, sao thể?”
Thiên thần đạo trưởng cao cao tại thượng không thể với tới, nhíu mày kiếm
lại, y nói: “Quá khó, không biết cài, mong tôn chủ chỉ cho.”
Tiết Chính Ung: “… …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.