HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1303

Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hắn bình ổn cảm xúc, đã không còn là thiếu niên
hỉ nộ đều sắc bén từ lâu, nên cũng không ai nhìn ra mây mù trong lòng hắn.
Bọn họ từng người về phòng nghỉ ngơi, Mặc Nhiên đứng ở gian biệt viện
của mình, khoanh tay một lát, cũng không đẩy cửa vào.
Thị nữ tiếp đãi trong viện hơi bất an, lo lắng hỏi: “Tiên quân không hài
lòng với căn phòng này sao?”
“À, không phải.” Mặc Nhiên hoàn hồn, cười cười, “Cảm thấy viện này rất
giống một nơi ta từng ở, tức cảnh sinh tình mà thôi.”
“Thật trùng hợp nha, nô tỳ còn tưởng Tiên Quân không vui khi ở đây. Nếu
Tiên Quân muốn đổi chỗ khác, chỉ cần nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ tận lực làm
giúp Tiên Quân.”
Mặc Nhiên mỉm cười nói: “Ta không sao, các ngươi cứ làm việc của mình
đi.”
Hắn nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn bóng cây trăm năm, bóng cây như quỷ
mị kiếp trước lướt qua mi hắn.
Lông mi hắn run nhẹ, trong lòng do dự.
Chợt, xoay người gọi thị nữ chuẩn bị đi: “Chờ chút!”
“Tiên quân còn gì phân phó?”
“… Ta muốn gặp một người.” Mặc Nhiên dừng một chút, nâng mi lên, mắt
sáng như đuốc, “Ngươi có biết, có một vị…”
“Cái gì?”
“Kệ đi, không hỏi chuyện này, đổi câu khác.” Mặc Nhiên nói, “Ngươi có
biết Diệp Vong Tích ở đâu không?”
Thị nữ nói: “Diệp công tử là đệ tử thân truyền của Từ trưởng lão, cậu ấy ở
cùng viện với trưởng lão, nếu tiên quân muốn gặp cậu ấy, tới đó là được
rồi.”
Mặc Nhiên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lần cuối hắn gặp Diệp Vong Tích
là ở tửu lâu, Diệp Vong Tích cầu Nam Cung Tứ trở về, nhưng Nam Cung
Tứ khi ấy không chịu, Diệp Vong Tích liền nói “Nếu là vì ta mà ngươi
không muốn về Nho Phong Môn, vậy ta đi.”
Hắn kỳ thật có hơi chờ mong Diệp Vong Tích, hắn cảm thấy Diệp Vong
Tích kiếp trước đã chịu khổ rất nhiều rồi, Diệp Vong Tích kỳ thật giống Sở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.