HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1305

gian tà, dưới ánh nắng chói lọi, có vẻ thập phần tiêu sái.
“Mặc tông sư hả?” Hắn cười rộ lên, “Hạnh ngộ.”
Mặc Nhiên vì thế cũng cười, nói: “Hạnh ngộ.”
Hắn cười xong, nghiêm túc đánh giá gương mặt nam nhân này, hắn tựa hồ
cảm thấy khá quen, kiếp trước lúc tàn sát Nho Phong Môn, hình như từng
gặp qua người này, hắn là…
“Nghĩa phụ, sao người lại không đi giày đã chạy loạn ra đây rồi.”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, câu nói nhẹ nhàng rõ ràng, lọt vào
tai lại như sấm xuân vang rền.
Mặc Nhiên bỗng quay đầu lại, thấy Diệp Vong Tích từ vòm bán nguyệt đi
ra, dáng người y cao gầy đĩnh bạt, mặt mày ôn nhuận, trong tay cầm một
đôi giày lụa hoàng sắc, tới trước mặt người trung niên, cúi người thả xuống.
Nghĩa phụ?
Nghĩa phụ của Diệp Vong Tích…
Máu trong lòng hắn chạy rần rần, hắn cơ hồ nghe thấy tiếng khóc cách một
đời, nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, trống trận rền vang.
“Nghĩa phụ!!!”
Một mảng máu bẩn đột nhiên trào ra trong tâm trí.
Là Diệp Vong Tích, Diệp Vong Tích gào khóc tê tái, thanh liệt cửu tiêu…
Năm đó lúc hắn tàn sát Nho Phong Môn, Nam Cung Liễu bỏ trốn, bảy
mươi hai thành như rắn mất đầu, thoáng chốc đại loạn, về sau, trưởng lão
đệ nhất hộ pháp của Nho Phong Môn tự đứng ra, nghiêm chỉnh tán sa,
khiến Mặc Nhiên nháy mắt là có thể giết sạch toàn bộ loạn binh vây lại bên
nhau, chống cự cùng Diệp Vong Tích.
Hắn rõ ràng không mang họ Nam Cung, lại làm chuyện đáng ra nên là Nam
Cung chưởng môn làm, lấy thân phận trưởng lão, tồn vong cùng bảy mươi
hai thành Nho Phong Môn.
Hắn rõ ràng không phải phụ thân thân sinh của Diệp Vong Tích, lại ở trước
đao nhọn rót đầy linh lưu sau lưng Diệp Vong Tích, chắn cho Diệp Vong
Tích, dùng thân thể máu thịt, bảo vệ đứa con mình nuôi lớn chu toàn trong
nháy mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.