HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1307

“Diệp công tử.”
Diệp Vong Tích giờ mới phát hiện Mặc Nhiên đứng ở chỗ xa, không khỏi
sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “A, Mặc huynh cũng tới sao, đã lâu không
gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Kỳ thật Diệp Vong Tích gặp Mặc Nhiên trong kiếp này rất ít, không quá
quen, vì thế tiếp tục mỉm cười: “Tới tìm nghĩa phụ ta sao?”
“…” Mặc Nhiên nhìn Từ Sương Lâm một cái, hơi xấu hổ, lắc đầu nói,
“Không, ta tới tìm huynh.”
“Tiểu Diệp Tử, viện này bao lâu rồi mới có người tới thăm? Thật không
dễ.” Từ Sương Lâm lười biếng cười, lại cắn một hạt dưa nữa, “Con kết bạn
với Mặc tông sư ở đâu thế?”
“Quen ở chốn Đào Nguyên.”
“Vậy quá tốt, vậy quá tốt.” Từ Sương Lâm cười, ném hạt dưa vào bát ăn
của chim, nói, “Mấy người trẻ tuổi các ngươi tâm sự đi, ta đi chỗ khác.”
Diệp Vong Tích giữ chặt hắn lại: “Nghĩa phụ, sao người không đi giày.”
“Ài, quên mất.” Từ Sương Lâm cười tủm tỉm đi giày vào, nói, “Vậy là
được rồi chứ.”
Mặc Nhiên lại liếc thấy, nam nhân này đi chậm rì rì tới chỗ rẽ, sau đó cúi
người cởi giày ra, thế mà cất vào trong ngực, vui vẻ thoải mái đi xa.
“… …”
Tính nết và tướng mạo của đôi phụ tử này, thực sự không ổn, vì nguyên
nhân tâm pháp, Từ Sương Lâm trông rất trẻ, gương mặt chỉ dừng ở vẻ ba
mươi chứ không già đi, nhìn qua như huynh đệ của Diệp Vong Tích.
Xét về tính tình, người này có hơi tuỳ hứng, còn không giống ca ca, cứ như
đệ đệ của Diệp Vong Tích vậy.
Cho nên tấm biển nặng nề nghiêm trăng “Tam Sinh Biệt Viện”, là để trưng
chơi cho vui thôi đấy à?
Diệp Vong Tích sóng vai với Mặc Nhiên, dọc theo hàng cây.
Trong viện trồng rất nhiều cây ăn quả, nhưng giờ rét đậm, vạn cây điêu tàn,
chỉ có ít lá khô trên ngọn cây, gió thổi qua, run run lay động.
“Ngại quá, lần ở tửu lâu trước, ta khiến huynh chê cười rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.