HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1381

Sở Vãn Ninh cắn răng: “Nam Cung Liễu, ngươi làm chuyện ác không chịu
hối cải, cực kỳ ngoan độc!”
“Trách ta ư?” Nam Cung Liễu bỗng thấp giọng cười, “Sở tông sư sao
không trách mình khi xưa ngây thơ ngu ngốc, khi đó vẫn là thiếu niên mười
sáu tuổi? Đúng là quá ngây thơ, bị ta nói dăm ba câu, dùng vài giọt nước
mắt, lấy Tứ nhi ra nguỵ trang, đã hạ thủ lưu tình tha cho ta chứ. A, tông sư
ngươi sao không nghĩ, ta có hôm nay, là nhờ ngươi đã tha mạng cho?”
Giọng chưa dứt, gió đã vụt đến.
Thiên Vấn xé mở bóng đêm, đánh về phía Nam Cung Liễu, nháy mắt long
quang mạn vũ, sáng chói cả trời, tách hồ nước đóng băng thành hai nửa,
hàn băng tẫn toái!
Nam Cung Liễu vội hô lớn: “Lên hết đi!”
Mấy con rối luôn vòng quanh hồ luôn chờ lệnh, lập lức quay đầu lại, vọt về
phía Sở Vãn Ninh, sức chiến đấu của Tiết Mông mạnh nhất, là đầu tàu
gương mẫu.
Đoang!
Long Thành đột nhiên chặn Thiên Vấn, Sở Vãn Ninh sợ làm Tiết Mông bị
thương, kịp thời thu thế, lùi vài bước, vẻ mặt hung ác: “Nam Cung Liễu,
ngươi lấy người khác làm lá chắn, là bản lĩnh gì?!”
“Ha, khiến ngươi không xuống tay được, chính là bản lĩnh của ta.” Nam
Cung Liễu cười lớn, “Ngươi đánh đi, bọn họ đều là người sống sờ sờ, chi
trúng quân cờ đen Trân Lung mà thôi, Sở Vãn Ninh, vị tiểu Tiết công tử
này là đồ đệ ngươi nhỉ? Ngươi xuống tay được không? Ngươi bó tay hết
cách, ngươi ngồi chờ chết, ngươi vẫn giống mấy năm trước bên hồ Kim
Thành Trì, ngươi bất lực, ngươi chỉ có thể thả ta đi, ngươi—-“
Gã bỗng không ngươi nổi nữa, tươi cười trên mặt tái đi như bị hắt nước
lạnh, tro và than đen đã tàn lụi.
—- Ánh mắt Sở Vãn Ninh quá bình tĩnh.
Gã nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, người nọ đột nhiên trấn định làm gã bất
an, không rét mà run, Nam Cung Liễu máy môi, dường như chột dạ:
“Ngươi muốn làm gì…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.