HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1380

“Ngươi nói không sai.” Nam Cung Liễu hít sâu một hơi, gật đầu nói, “Năm
năm nay ta đều chờ được… Không, đâu chỉ là năm năm, từ lúc ta lên làm
chưởng môn Nho Phong Môn, ta vẫn luôn đợi…” Hắn vuốt ve nhẫn ban chỉ
trong ống tay áo, trong án mắt chớp động ám hoả trong đêm.
Nam Cung Liễu lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn đợi…”
“Đừng đợi.”
Chợt thanh âm nam nhân nghiêm nghị sắc bén vang lên trên mặt hồ trống
trải, như sấm sét phá mây, hai người trên hồ đều ngẩng đầu.
Trăng sáng lên cao, vạn tiếng thông reo, một nam tử cao ráo đứng trên ngọn
cây, y híp mắt phượng, lễ phục xanh nhạt phần phật, y quan chiếu lên mặt y
càng làm như ngọc trong băng, tuấn mỹ khắc sâu vào xương cốt.
“Nam Cung Liễu, dừng lại đi.”
Nam Cung Liễu cả kinh, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Vãn
Ninh…!”
Thiên Vấn toé kim quang, chiếu lên con người đen sâu thẳm của Sở Vãn
Ninh, cả người càng có vẻ nguy hiểm.
“Hay cho một Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đầu Tiên Tôn, một kiếp ở trấn Thải
Điệp sao không thể giết chết ngươi, giờ còn phá hỏng đại sự của ta, nghiệt
súc!”
Sở Vãn Ninh ngẩn ra, hạ thấy mày, lạnh lùng nói: “Hoá ra tai kiếp năm năm
trước, là việc ngươi làm?”
Nam Cung Liễu thấy chuyện đã bại lộ, chẳng buồn giấu nữa, cười lạnh nói:
“Thì có làm sao?”
Sở Vãn Ninh nâng Thiên Vấn lên, ngón tay lướt qua dây liễu, roi mây từng
chút sáng lên theo ngón tay y, ánh sáng gần như hoá trắng. Mắt y như ưng:
“… Khi trước, ngươi cầu kiếm ở Kim Thành Trì, quái hồ muốn ngươi dùng
linh hạch của thê tử mình trao đổi, ngươi liền sai người mổ lấy tim bà ấy ra,
ngươi còn nói với ta, tuổi Nam Cung Tứ còn nhỏ, không thể không có phụ
thân… Ngươi nói ngươi chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hối hận không
thôi… Ngươi còn nói, từ nay về sau làm chủ Nho Phong Môn, không làm
điều ác, ngươi…”
Dây liệu sáng rực như sao, kim quang bạo khởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.