HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1387

Ánh mắt Mặc Nhiên ướt át nhìn y, hỏi y: “Đau không?”
Nghe hắn hỏi vậy, Sở Vãn Ninh sửng sốt, sau đó đau đớn chưa ngừng nơi
ngực, sinh ra dòng nước ấm mềm mại. Đau đớn chồng chéo ôn nhu, mềm
lại đau, ngọt lại đắng, cuộc đời y trong đại kiếp có được tư tình cùng quan
tâm. Ngốc như vậy, nhưng ngăn không được.
“Vết thương nhỏ thôi, do lúc nãy triệu hồi hai thần võ cùng lúc, linh lực
hao tổn nhiều, bệnh cũ tái phát.” Sở Vãn Ninh nâng tay, do dự một lúc, xoa
đầu Mặc Nhiên, “Đừng lo, ta không đau.”
Sau đó y quay đầu, nhìn lửa địa ngục mênh mông, lửa đỏ rực.
Ánh mắt đen lại, đáy mắt ẩn ẩn nhẫn nhịn, ánh mắt gần như tàn nhẫn lên.
“Ngươi xem Nam Cung Liễu muốn làm gì, tìm thời cơ tốt.” Y dừng một
chút, lúc mở miệng lại không do dự, “Giết gã.”
Ánh mắt Sở Vãn Ninh cực hận, hối hận càng sâu.
Nam Cung Liễu nói không sai, lúc bên hồ Kim Thành Trì, mình chỉ mười
bốn mười lắm, không hiểu hồng trần, chưa biết sâu đời, buông tha cho Nam
Cung Liễu đã lộ mặt ác ma, thậm chí còn lo lắng vì an ổn của Thượng Tu
giới, vì không muốn A Tứ còn nhỏ biết, y đã không để chuyện Nam Cung
Liễu vì có thần võ, dâng thê tử mình cho thiên hạ biết.
Là y khi trẻ ngây thơ ngu muội, quá thiện lương, gây ra cục diện bây giờ, là
y thả hổ về rừng, giờ rước lấy nghiệp hoả ngập trời…
Nam Cung Liễu đến tột cùng muốn làm gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.