HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1416

Trong nháy mắt kia, ngoài cấm chú, khuôn mặt Dung Yên tái nhợt, khuôn
mặt xưa nay lãnh nghị, trong mắt hình như có thương tâm đến chết.
Gương mặt kia, hai mươi năm sau vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của
Nam Cung Tứ, tỉnh lại gối ướt đẫm, mình như con bọ cạp kịch độc, múa
may, đem nọc độc châm vào lòng mẫu thân mình.
Đau, thật sự đau.
Cả đời này sẽ không ngừng lại, vĩnh viễn không có cách nào hoà giải với
mình.
Ngày thứ ba, Dung Yên không tới phủ đệ gặp hắn, chỉ sai thị nữ đưa cho
hắn túi đựng tên thêu hoa trà, còn có một phong thư.
Chữ mẫu thân đoan chính xinh đẹp, không quá dài, chỉ nói biết gần đây Tứ
nhi thích tập võ, yêu bắn cung, nên thêu một túi da, để hắn dùng. Lại nói
mình cần đến Kim Thành Trì với phụ thân hắn, chờ khi về, sẽ kiểm tra
“tiêu giao du” hắn học cẩn thận, nên hắn đừng ham chơi.
Hắc thì sao?
Hắn làm gì?
Cơn giận của hắn còn chưa tiêu, lòng mang oán hận, hắn cầm đao đâm rách
túi mẫu thân mình thêu thành từng miếng nhỏ, hắn vứt thư mẫu thân viết
vào lò sưởi đốt thành tro tàn, hắn xé tiêu giao du chia năm xẻ bảy làm đứa
nhỏ thấy thật thống khoái.
Hắn trả thù bà.
Hắn ghét bà.
Hắn muốn bà biết, hắn vĩnh viễn không nghe một lời mẫu thân dạy, hắn
tuyệt đối không thoả hiệp, hắn…
Hắn nhe răng trợn mắt hết sức độc ác, hắn hao hết tâm cơ xây thành trúc
cao.
Hắn chờ mẫu thân cúi đầu với hắn, nhận sai với hắn, lại có lẽ… Hắn khi
đó, chỉ là làm chuyện khiến người ta thương hại, muốn đổi lấy một câu ôn
nhu của mẫu thân , một cái ôm.
Nhưng hắn không chờ được.
Nhận sai cũng được, ôm cũng thế, hối hận cũng vậy, ôn nhu cũng chẳng
sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.