HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1417

Hắn bày trận dào dạt đắc ý chờ quân địch, chờ nữ nhân kia tuyên chiến lần
nữa, sau đó—-
Hắn chờ được thi thể của bà.
“Chưởng môn Nho Phong Môn trong đêm bị tập kích, thê tử lấy thân che
chở, xuyên tim mà chết.”
Quan tài khiêng về, Nam Cung Tứ ngơ ngác đứng giữa toà điện nguy nga
trống trải của Nho Phong Môn, lụa trắng và tiền giấy bay đầy đất, hắn là
con duy nhất của vợ cả, đứng trước, theo tập tục, trưởng lão ở xung quanh,
quan tài phu nhân khiêng về, quay lại môn phái. Con vợ cả giờ phải quỳ
xuống khóc to, dập đầu, nghênh đón linh cữu mẫu thân quay về.
Nhưng Nam Cung Tứ không khóc được.
Hắn cảm thấy thật hoang đường, hết thảy đều giả dối, như không phải sự
thật. Ánh sáng chiếu lên đất chói mắt, hắn hoa mắt, ghê tởm buồn nôn.
Không phải thật.
… Không phải là thật!!!
Nếu là sự thật, hắn phải làm gì? Hắn sao có thể chấp nhận… Đời này, âm
dương cách biệt, câu cuối bà dặn hắn, là “Tham lam oán hận nói dối giết
dâm loạn trộm cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong Môn ta không thể
phạm.”
Mà hắn trả lời bà, như thế nào?
Hắn không muốn nhớ lại, nhưng ngày đó hận sâu như vậy, khắc cốt như
vậy, gương mặt mẫu thân ngoài cấm chú đau đớn bi thương như vậy.
Đau…
Thật sự đau quá.
Hắn nói, cả đời này hắn, nói với mẫu thân một câu cuối cùng… Hắn nói
chính là…
Con ghét mẹ.
Con không có mẫu thân như mẹ.
Linh cữu khiêng đến, trưởng lão ở bên cạnh, ngàn người quỳ xuống khóc
lóc, phụ thân ở bên quan tài đã khóc không thành tiếng, mà Nam Cung Tứ
chỉ đứng đó, trong tay gắt gao siết chặt, là túi đựng tên hoa trà bị hắn cắt
nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.