HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1506

Sở Vãn Ninh đột nhiên cảnh giác: “Ngươi làm gì đấy?”
Biểu tình trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của nam nhân làm người khó
phân rõ, hắn chậm rãi nghiêng người xuống, làm Sở Vãn Ninh sợ tới động
cũng chẳng dám động.
“Ngươi——“
Càng lúc càng gần.
Tim đập loạn thình thịch.
“Soạt——“
Đầu giường vang lên một tiếng nhỏ, ánh sáng quanh mình chợt tối lại,
không khí rơi vào một khoảng ái muội mông lung.
Mặc Nhiên cúi người kéo rèm xuống, đứng dậy, ngồi lại bên giường.
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh nằm trên giường, tiếng cực trầm
thấp: “Ta thấy sư tôn ngủ say nên muốn buông rèm xuống giúp người,
không nghĩ tới, lại đánh thức người.”
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, dựa vào gối, hơi nghiêng đầu, nhìn hắn.
Rèm giường mới buông xuống ánh vàng phất động sau lưng Mặc Nhiên,
ánh nến bên ngoài mờ mịt mơ hồ, như hơi nước đọng lên cửa sổ. Quá mờ,
gương mặt thanh niên anh tuấn đĩnh bạt cơ hồ không có cách nào để nhìn
rõ, chỉ có đôi mắt sáng ngời trong đêm, như chứa ngàn sao trời.
Mặc Nhiên bỗng nhiên gọi y: “Sư tôn.”
“Hử?”
“Có chuyện này, ta muốn hỏi người.”
“…”
Dựa vào bóng tối, lá gan đồ đệ có lẽ cũng lớn hơn hẳn.
Trong lòng Sở Vãn Ninh siết chặt, thầm nghĩ: Có khi nào hắn muốn hỏi
chuyện túi gấm kia không?
Trên mặt y không một gợn sóng, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn.
—— Giờ giả vờ ngủ, còn kịp không?
Mặc Nhiên nói: “Ta ngủ ở đâu?”
Sở Vãn Ninh: “… … …”
Vì thế bận rộn hơn cả buổi tối, đêm ấy, Mặc Nhiên vẫn ngủ dưới đất——

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.