HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1609

tuỳ ý để gió táp mưa sa, mưa to vội vàng lay động theo đèn lồng đỏ, chạy
vào một khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm đang ngáp ngủ, có lẽ cảm thấy mưa to thế, muộn vậy,
chẳng có ai ở trọ đâu, nên thấy hai người ướt dầm dề xông vào, hoảng sợ.
Mặc Nhiên nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, lòng bàn tay nóng như vậy, tựa như
có thể làm nước bốc hơi.
Hắn lau nước chảy xuống gương mặt anh tuấn, có chút nôn nóng mà nói:
“Ở trọ.”
“A, được, được, đây là chìa khoá hai phòng, tổng cộng…”
“Cái gì?” Nghe thấy hai phòng Mặc Nhiên càng nôn nóng, hầu kết hắn
nhấp nhô, ngón tay thon dài cuộn lại, gõ lên mặt bàn, “Không, chúng ta chỉ
cần một phòng thôi.” Tiểu nhị ca sửng sốt một lát, nhìn Mặc Nhiên, lại nhìn
Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh đột nhiên quay mặt qua, nóng đến lợi hại, y bất động thanh
sắc mà rút tay ra khỏi tay Mặc Nhiên, sau đó nói: “Lấy hai phòng.”
Tiểu nhị ca hơi do dự, có hiểu ý người mà nói: “Nếu không đủ tiền, một
phòng cũng được mà.”
“Lấy hai phòng.” Sở Vãn Ninh chém đinh chặt sắc, ánh mắt như lưỡi dao,
quả nhiên làm tiểu nhị ca lùi một bước, cũng không biết chọc giận vị bạch
y Tiên Quân phía sau này cái gì, vội vàng hoảng sợ đưa hai chìa, nhận tiền.
Sở Vãn Ninh thả chậm hô hấp, cố làm mình có vẻ thong dong, chỉ tiếc trên
người ướt sũng, còn có giọt mưa thấm xuống mi mắt, rơi vào mắt, y chớp
chớp, lông mi ướt át.
“Ta đi ngủ trước, ngươi mua chút trà gừng với khăn, lát nữa lên đây.”
Sở Vãn Ninh nói đứng đứng đắn đắn, trang trang trọng trọng, thậm chí cố ý
trước mặt tiểu nhị ca, lấy một chìa khoá từ trong tay Mặc Nhiên, sau đó tự
lên tầng.
Y thoạt nhìn thật trong sạch.
Mặc Nhiên ở phía sau không nói gì, chỉ thấy thật buồn cười, hắn biết, da
mặt Sở Vãn Ninh mỏng, thì sao, ra vẻ cũng chỉ để người ta xem thôi.
Sở Vãn Ninh vào phòng, phòng đơn, giường cũng nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.