HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 164

Giận ngập trời cùng bi ai mãnh liệt kéo đến, La Tiêm Tiên kêu gào tê tâm
liệt phế trong phòng, xé rách lụa đỏ gấm vóc.
Nhưng nàng là quỷ hồn, nàng không chạm vào gì được.
Trần Bá Hoàn mơ hồ cảm thấy cái gì, quay đầu, ngơ ngác nhìn lụa đỏ
không gió mà động, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.
Tiểu muội đã tới, nàng búi tóc lên, trên trâm cài một đoá bạch ngọc thoa,
không biết là trộm để tang vì ai.
Nàng nói: “Đại ca. Huynh xuống bếp ăn gì đi, huynh mấy ngày không ăn
rồi. Lát nữa còn phải lên đường, đến nhà huyện lệnh cầu hôn. Huynh như
vậy, thân thể chịu không nổi.”
Trần Bá Hoàn bỗng không đầu không đuôi hỏi: “Tiểu muội. Muội nghe
thấy có người khóc không?”
“… Cái gì? Không có, đại ca, muội thấy huynh…” Nàng cắn chặt răng,
không nói tiếp. Trần Bá Hoàn vẫn cứ nhìn chằm hằm màn lụa phiêu động.
“Mẫu thân giờ sao rồi, vui sao? Bệnh khỏi chưa?”
“… Đại ca.”
“… Mẹ hết bệnh rồi, khoẻ rồi.” Trần Bá Hoàn ngơ ngác đứng một lát, lẩm
bẩm tự nói, “Ta đã không còn Tiêm Tiêm, không thể mất cả mẫu thân.”
“Đại ca, đi ăn cơm đi…”
La Tiêm Tiêm khóc, kêu to, ôm đầu kêu thảm.
Không cần… Chàng không cần đi… Chàng không cần đi…
Trần Bá Hoàn nói: “… Được.”
Thân ảnh mệt mỏi, biến mất ở ngã rẽ.
La Tiêm Tiêm ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt trong veo rơi từng giọt lớn
lăn xuống. Đột nhiên nghe thấy tiếng mấy huynh đệ Trần gia đã hại chết
nàng, nhị ca và em út nhỏ giọng nói.
“Nương giờ vui rồi, ai, cuối cùng cũng vứt được tảng đá.”
“Còn không phải sao? Giả bệnh hơn nữa năm, vứt được Tang Môn tinh kia
đi rồi. Bà ấy có thể không vui sao?”
Em út tấm ta tấm tắc hai tiếng, bỗng nhiên lại nói: “Cô ta sao lại chết?
Chúng ta đuổi cô ta ra ngoài, cũng không muốn hại chết cô ta, sao lại ngu
như thế, không biết tìm người giúp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.