HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1651

Cứ trầm mặc như vậy, bỗng trước mắt có màu đỏ tươi hiện ra, người đưa
cho hắn thứ đỏ tươi này quá thô bạo, cơ hồ đập thẳng vào mũi hắn, Mặc
Nhiên ngây người một lát, mới nhận ra đó là một chuỗi kẹo hồ lô.
“Cho ngươi đấy.”
Tiết Mông nói.
“Dù sao ta ăn cũng không hết.”
Cậu mang theo hộp điểm tâm, tuỳ tiện đặt lên bàn, thái độ bố thí, nhưng
Mặc Nhiên ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy cậu thực xa hoa, thực khẳng khái
hào phóng, trước kia chưa ai muốn cho hắn nhiều thứ như vậy, còn không
cần quỳ gối cầu xin.
“Ta… Này…”
“Cái gì?” Tiết Mông nhăn mày lại, “Cái gì ta này cơ, ngươi muốn nói gì?”
“Chuỗi kẹo này, ta có thể ăn cả sao?”
“Hả?”
“Thật ra một viên là đủ rồi… Ngươi ăn không hết, ta lại…”
“Ngươi có bệnh à? Ngươi là chó đấy hả? Ăn đồ thừa của người khác á?”
Tiết Mông mở to mắt nhìn, không tưởng tượng nổi, “Đương nhiên đều là
của ngươi rồi! Xiên này, hộp này, đều là của ngươi hết đó!”
Hộp gỗ đựng điểm tâm làm tinh xảo, phía trên có hoa văn vẽ tiên hạc tường
vân màu vàng phấn, là thứ Mặc Nhiên chưa từng thấy được.
Hắn không dám duỗi tay, mắt đen nhìn chằm chằm hộp gỗ, nhìn đến Tiết
Mông dựng lông tơ, dứt khoát thay hắn mở hộp ra, hương bánh kẹo thơm
ngọt bay ra, ba viên một xiên, tổng cộng chín viên, có màu vàng giòn xốp,
có phấn nộn mềm mềm, có viên màu trắng tinh no đủ, vô cùng mịn màng,
mờ mờ ảo ảo có thể thấy nhân đậu đỏ bên trong.
Thiếu niên Tiết Mông không thèm nhìn một cái, đẩy hộp điểm tâm tới
trước mắt hắn, không kiên nhẫn buồn bực nói: “Nhanh ăn đi, nếu không đủ,
chỗ ta vẫn còn, căn bản ăn không hết, đủ chia cho cả ngươi nữa.”
Thái độ tiểu công tử này ác liệt, ngữ khí cũng không tốt, con ngươi hắc
bạch phân minh hướng lên trên một chút, lỗ mũi hừ một tiếng khinh thường
người khác.
Nhưng lại cho hắn điểm tâm và trái cây thơm ngọt, mềm mềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.