HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1730

Nam Cung Tứ đứng ở chỗ cũ, biểu tình đờ đẫn, hắn đương nhiên không
biết những việc làm tội ác này của Nho Phong Môn, những cái đó là điều
ác mà phụ thân hắn, tiền bối hắn làm ra, vốn dĩ nên tính cho cả bảy mươi
hai thành Nho Phong Môn, hiện giờ chỉ còn một mình hắn gánh chịu.
Hắn không trốn, cũng không hé răng, sắc mặt xám tro, vẫn cứ đứng yên
lặng như vậy.
Diệp Vong Tích muốn nắm tay hắn, Nam Cung Tứ lặng lẽ đem tay dời đi,
hắn vẫn đứng ở phía trước Diệp Vong Tích.
“Hắn thế mà còn mặt mũi ……”
“Cha hắn súc sinh như vậy, ngươi cho rằng nhi tử có thể là cái thứ gì tốt?”
Người Bích Đàm Trang đều oán giận, hướng phía bọn họ hô: “Cút đi! Các
ngươi còn chưa cút sao?!”
“Thập đại môn phái đã không còn Nho Phong Môn nữa rồi! Đứng ở nơi
này làm gì! Cút!”
“Cẩu nam nữ, không biết xấu hổ!”
Bốn phía hết đợt này đến đợt khác đều sục sôi âm thanh thoá mạ, nguyền
rủa, trên mỗi một gương mặt đều hiện lên hận thù rõ nét.
Bỗng nhiên có người xông tới, sắc áo xanh quay cuồng, là đệ tử Bích Đàm
Trang, người kia một phen túm lấy vạt áo Nam Cung Tứ, Diệp Vong Tích
lập tức kêu: “A Tứ!”
Chỉ trong chớp mắt, Nam Cung Tứ đẩy nàng ra xa, sau đó bị đệ tử Bích
Đàm Trang kia ấn xuống đất, nắm đấm như mưa rơi xuống, nện trên mặt,
trên ngực, trên bụng hắn, một quyền lại một quyền, không dùng linh lực,
nhưng từng quyền nặng nề, hung ác, giống như phát cuồng.
Lúc này, bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm lãnh, lạnh lùng nói:
“Dừng tay.”
Một quyền nặng nề còn chưa thu, nện trên khuôn mặt anh tuấn của Nam
Cung Tứ, Nam Cung Tứ đột nhiên ho ra một ngụm máu, tóc tai tán loạn
nằm trên mặt đất, toàn thân lầy lội.
Đệ tử phẫn nộ kia còn muốn giơ lên nắm tay, cánh tay đã bị người giữ lại.
Hắn giận mà quay đầu, gào lên: “Súc sinh! Không cần ngươi ——”
Lời nói ra là không thể tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.