thanh trầm lãnh của Sở Vãn Ninh.
Một phía, Lý Vô Tâm vẫn nói: “Năm tỷ tám trăm, có thể không? Đó chỉ là
ba cuốn kiếm phổ thôi mà…”
Một phía khác, Sở Vãn Ninh nói: “Khi ta rời núi, chưa từng mang theo
ngân lượng, cũng không biết mở miệng yêu cầu người khác như thế nào. Là
Dung phu nhân có ơn với ta, để ta lưu lại Nho Phong Môn tạm cư.”
Y dừng một chút, vì thế chỉ còn tiếng khóc thút thít của Lý Vô Tâm.
“Dung phu nhân muốn ta nhận Nam Cung Tứ làm đồ đệ, ta vì tuổi trẻ, khó
đảm trách nhiệm, chưa từng đồng ý. Nhưng có một năm……”
Sở Vãn Ninh hơi nghiêng mặt đi, nhìn thoáng qua Nam Cung Tứ đang ngã
nằm trên đất. Y rốt cuộc chậm rãi, đem chân tướng đến cả Nam Cung Tứ
cũng không biết này, từng câu từng chữ thông báo thiên hạ.
“Có một năm, Dung phu nhân từng mang theo con nhỏ, tam bái với ta trước
tông miếu, nói lễ bái sư của Nam Cung Tứ đã thành, nếu ta sau này nguyện
ý ở lại lâu dài tại Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ sẽ lấy lễ sư đồ mà đối đãi
với ta.”
Sở Vãn Ninh nâng mi mắt lên.
“Nam Cung Tứ, là đồ đệ ta.”
Nghe đến lời nói này, mặt Tiết Mông nháy mắt xanh mét!
Sắc mặt Mặc Nhiên cùng Sư Muội cũng không tốt lắm, nhưng cũng không
nói gì, chỉ nhìn Sở Vãn Ninh.
“Nếu nói cha thiếu nợ con phải trả là không sai, như vậy một ngày làm
thầy, cả đời là cha. Ta nếu đã nhận lễ tam bái của Nam Cung Tứ, hắn liền
có thể gọi ta một tiếng sư phụ.” Sở Vãn Ninh nói, “Sư phụ hắn đang ở đây.
Cho nên, trả thù cũng được, đánh chửi cũng được…… Ta ở chỗ này, tuyệt
không phản kháng.”
“Sư tôn!”
“Sư tôn ——!!”
Mặc Nhiên, Tiết Mông cùng Sư Muội đồng thời quỳ xuống, Nam Cung Tứ
cũng giãy giụa muốn từ trên mặt đất bò dậy, nhưng trong miệng hắn máu
tươi vẫn chảy, chỉ có thể lẩm bẩm: “Không…… Ta không bái…… Ta
không có bái…… Ta không có sư phụ…… Không có sư phụ……”