HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1822

“Nếu chuyện kia làm ngươi quá bất an, ngươi muốn nói với ta, vậy thì
ngươi nói đi, ta ở đây nghe.” Sở Vãn Ninh nói, “Nhưng nếu ngươi cảm
thấy nói ra rồi rất thống khổ, vậy ngươi đừng mở miệng, ta cũng không hỏi
tiếp nữa… Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy nữa.”
Tim Mặc Nhiên như bị đao cắt.
Hắn nhẹ lắc đầu, không phải…
Không đơn giản như người nghĩ… Thực sự không đơn giản như vậy…
Không phải ta đã hái bông hoa không nên hái, ta đã giết người, đổ máu
phiêu xử, xương khô vạn dặm, ta đã phá hủy hơn nửa Tu Chân giới, ta đã
hủy hoại người.
Hắn một lần nữa lại muốn hỏng mất.
Ta đã từng hủy hoại người đó Sở Vãn Ninh!
Vì sao người lại muốn an ủi một đao phủ… Vì sao người còn muốn an ủi
một lưỡi đao đâm vào ngực mình, vì sao trước khi chết người còn muốn xin
ta, buông tha cho chính mình?
Người lúc trước, vì sao không giết ta…
Hắn đang run rẩy, không chịu được được mà run rẩy, Sở Vãn Ninh ngẩn ra,
bỗng cảm thấy có giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay mình, y thấp
giọng thì thào: “Mặc Nhiên…”
“Ta muốn nói ra…”
“Vậy ngươi nói đi.”
Mặc Nhiên thực hoảng loạn, hắn lắc đầu, hắn lại nói: “Ta… Ta không biết
nên nói thế nào…”
Giọng hắn vẫn luôn khống chế rất tốt, tới tận giờ mới có chút nghẹn ngào.
“Thực sự… Ta thực sự không biết nên mở miệng thế nào…”
“Vậy đừng nói nữa.” Sở Vãn Ninh buông hắn ra, kéo hắn, để hắn quay
người lại. Trong bóng tối, y vuốt ve gương mặt Mặc Nhiên, hắn lại né
tránh, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn kiên quyết chạm vào, giữ lấy mặt hắn. Uớt
át, đã rơi nước mắt rất lâu.
Sở Vãn Ninh nói: “Đừng nói nữa.”
“Ta…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.