HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1824

“Sư tôn…”
Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt ôn nhu sáng ngời lại ướt át như cún của hắn, vỗ
nhẹ lên gáy hắn, chưa bao giờ có trấn an cùng ôn nhu như vậy: “Ngoan.”
Không có ánh đèn, vì vậy họ ở bên tường hôn môi âu yếm, hôn tới từ ôn
nhu thành kịch liệt, từ kịch liệt tới khát khô, từ khát khô thành liều chết
triền miên, tràn ngập dục vọng thú dục và dồn dập.
“Sư tôn… Vãn Ninh…”
Mặc Nhiên không nhịn được gọi tên của y, thương tiếc, nhiệt tình yêu
thương, si cuồng, áy náy.
Chỉ cần Sở Vãn Ninh cho hắn một chút tình yêu nhỏ tí tẹo thôi, đó chính là
liều tình dược mạnh nhất trên đời.
Hắn rốt cuộc không còn nghĩ nhiều nữa, ấn Sở Vãn Ninh trên tường, đỡ y,
ngoan cường hôn y, vuốt ve y, đến tận cuối cùng hai người chỉ còn thở dốc
liên tục, tim đập kịch liệt. Hắn phát điên, khoé mắt đỏ au, Sở Vãn Ninh
trong lúc hôn hắn nhíu mi lại: “Đèn…”
“Không phải tắt rồi sao?”
Hắn tiếp tục hôn y, hôn lên tai, cổ y, hắn nghe thấy y cố nhẫn nhịn không
muốn rên lên, thấp giọng nói: “Không phải, thắp nó lên…”
Mặc Nhiên ngẩn ra.
Sở Vãn Ninh nói: “Ta muốn nhìn ngươi.”
Ánh nến sáng lên.
Bóng tối không còn.
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh sáng ngời, thanh triệt, quật cường mà kiên
định, mông lung mà phủ một tầng dục vọng, gương mặt tỏ vẻ như băng như
sương ngày thường, bên tai lại đỏ ửng lên, rạng rỡ.
Y nói: “Ta muốn nhìn ngươi.”
Mặc Nhiên bỗng cảm thấy tim đau muốn chết, hắn dơ bẩn, vỡ nát, tâm từng
nhẫn tâm tới cực điểm, sao vẫn còn có thể sống sót trong ánh mắt như vậy?
Hắn ôm y, hôn y, đặt tay Sở Vãn Ninh lên ngực mình, nơi đập đều đều.
Hắn nói: “Nhớ rõ vị trí này.”
“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.