HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 183

không buông mình ra…
Đối với Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên chán ghét mười phần.
Nhưng ngoài chán ghét, không biết vì sao, lại vẫn trộn lẫn một ít cảm xúc
phức tạp.
Hắn là người thô lỗ, khi còn nhỏ không đọc nhiều sách, tuy rằng về sau có
học thêm chút, nhưng ở những chuyện cần sự tinh tế, nhất là tình cảm, hắn
vẫn không quá dễ dàng nói đến.
Ví như chuyện của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên vò đầu cân nhắc nửa ngày, vò
tới muốn hói, cũng không biết rốt cuộc cảm giác này là sao.
Hắn chỉ có thể phân biệt được những cảm xúc đơn thuần: Thích, ghét, hận,
vui, buồn.
Nếu những loại cảm xúc này lẫn vào nhau, thần võ anh minh Đạp Tiên Đế
Quân mắt liền nổi đom đóm, hoàn toàn chả hiểu gì.
Không hiểu được, không rõ, không biết, cứu mạng, đau đầu quá.
Vì thế Mặc Nhiên lười nghĩ đến, dù sao ngoại trừ Sư Muội thì là ai, hắn
cũng không tìm hiểu kĩ càng.
Hắn thầm ghi sổ với Sở Vãn Ninh trong lòng, vừa tính xem vào giờ có cơ
hội tính xổ, nhất định phải trả gấp đôi, vừa áy náy, thương ghét giao chiến,
cuối cùng vẫn đến gõ cửa phòng Sở Vãn Ninh.
Hắn không muốn nợ Sở Vãn Ninh.
Nhưng Sở Vãn Ninh người này, còn quật cường hơn so với hắn tưởng,
cứng đầu cứng cổ.
Mặc Nhiên nhìn đống bông vải dính máu trên bàn, chậu nước nhuộm đỏ,
còn có dao nhọn ném bừa, trên mũi dao còn dính thịt, hắn thấy hơi choáng.
Người này làm sao có thể tự chữa thương cho mình?
Y thật sự có thể cắt thịt ra mà không giật mí mắt luôn sao? Mới nghĩ đã
thấy da đầu tê dại, gia hoả này vẫn còn là người sao?
Nhớ lại lúc nãy rửa vết thương cho Sư Muội, Sư Muội đau đến khẽ kêu lên,
dáng vẻ rưng rưng, tuy Mặc Nhiên không thích Sở Vãn Ninh, cũng nhịn
không được chắp tay quỳ lạy trong lòng–
Ngọc Hành trưởng lão quả nhiên là khí phách bất khuất quật cường, bái
phục bái phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.