HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 185

Băng gạc tháo ra một lớp, đầy máu ướt sũng, đến khi tháo hết, năm lỗ dữ
tợn chói mắt.
Chỉ nhìn gần, liền cảm thấy không rét mà run, so với vết thương trên mặt
Sư Muội không biết nặng hơn bao nhiêu lần.
Mặc Nhiên cũng không biết làm gì, ngơ ngẩn nhìn một lát, bỗng nhẹ giọng
hỏi một câu: “Có đau không?”
Sở Vãn Ninh rũ lông mi dài, chỉ nhàn nhạt đáp: “Vẫn ổn.”
Mặc Nhiên nói: “Ta sẽ nhẹ nhàng chút.”
Không biết Sở Vãn Ninh bỗng nghĩ đến cái gì, bỗng thính tai hơi đỏ. Kết
quả lại tự mình giận, cảm thấy mình điên rồi, cả ngày suy nghĩ miên man,
vì thế biểu cảm trên mặt càng cứng nhắc, tình tình càng xấu, khô khốc nói:
“Tuỳ ngươi.”
Phòng khách chỉ có một ánh nến hoa, dựa vào ánh sáng mờ nhạt, có thể
thấy có nơi chưa thoa thuốc mỡ, Mặc Nhiên thật sự hết sức cạn lời, cảm
thấy Sở Vãn Ninh sống khoẻ mạnh tới tận giờ là kỳ tích.
“Sư tôn.”
“Hả?”
“Chuyện ở Trần gia hôm nay người làm sao? Sao bỗng dưng ra tay đánh
người?”
Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, nói: “Giận quá mà thôi.”
Mặc Nhiên hỏi: “Chuyện gì làm người giận?”
Sở Vãn Ninh không muốn so đo với tiểu bối bây giờ, lời ít ý nhiều kể lại
chuyện của La Tiêm Tiêm cho Mặc Nhiên nghe, Mặc Nhiên nghe xong, lắc
đầu: “Ngươi cũng thật ngốc, chuyện như thế, dù ngươi có giận nhưng mà,
cũng không nên đánh họ. Nếu là ta nha, ta sẽ làm phép lung tung, lừa họ là
lệ quỷ đã diệt xong, sau đó phủi mông chạy lấy người, để họ tự sinh tự diệt.
Ngươi nhìn người lại vì loại ngươi như vậy, loạn thành như thế, không biết
nói ra, còn lỡ tay làm Sư Muội bị thương–“
Nói một nửa, Mặc Nhiên bông dừng lại. Hai mắt nhìn chằm chằm Sở Vãn
Ninh, không lên tiếng.
Hắn băng lại cẩn thận, nhất thời quên mất mình là ai, nói chuyện với Sở
Vãn Ninh, vô thức thành giọng điệu năm ba mươi hai tuổi, không lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.