HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 186

không nhỏ.
Sở Vãn Ninh hiển nhiên cũng để ý, y liếc mắt, u lãnh nhìn Mặc Nhiên, ánh
mắt kia lại hiện một câu quen thuộc– “Xem ta có đánh chết ngươi không”.
“Ách…”
Đầu chưa kịp nghĩ ra đối sách, Sở Vãn Ninh đã mở miệng.
Y thập phần lạnh nhạt mà nói: “Ta muốn đánh Sư Minh Tịnh sao?”
Nhắc tới Sư Muội, đầu Mặc Nhiên vốn còn thanh tịnh liền bắt đầu nóng
lên, giọng điệu cũng cứng nhắc hơn: “Người ta không phải bị người đánh
sao?”
Một đòn kia Sở Vãn Ninh cũng hối hận, nhưng y còn cần mặt mũi, lúc này
mặt trầm xuống, không nói một câu.
Sở Vãn Ninh là người quật cường, Mặc Nhiên là người si tình, ánh mắt hai
người chạm nhau, toé lửa. Không khí vừa hoà hoãn, lại kết thuốc chữa mà
căng thẳng.
Mặc Nhiên nói: “Sư Muội không sai, sư tôn, người làm huynh bị thương,
chẳng lẽ không nói được một câu xin lỗi sao?”
Sở Vãn Ninh nguy hiểm nheo lại đôi mắt: “… Ngươi đang chất vấn ta?”
“… Ta không có.” Mặc Nhiên dừng một chút, “Ta thương huynh ấy vô tội
mà liên luỵ, lại không nhận được một câu xin lỗi của sư tôn.”
Dưới ánh nến, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mĩ quấn lên lớp vải cuối cùng cho Sở
Vãn Ninh, cẩn thận buộc lại, nhìn qua vẫn là cảnh tượng ôn tồn, nhưng
trong lòng hai người đã thay đổi. Nhất là Sở Vãn Ninh, trong lòng như đổ
một vò dấm, vừa say không dừng được, vừa bực vừa tức.
Xin lỗi?
Hai chữ xin lỗi viết thế nào? Ai dạy y?
Mặc Nhiên lại nói: “Vết thương trên mặt huynh ấy, khỏi hẳn cũng mất nửa
năm, lúc ta bôi thuốc cho huynh ấy, huynh ấy còn nói với ta đừng giận
người, sư tôn, huynh ấy không giận người, nhưng người cảm thấy chuyện
này người đúng sao?”
Những lời này như đổ dầu vào lửa.
Sở Vãn Ninh nhịn một lát, vẫn không nhịn được, đè thấp tiếng, trầm giọng
nói: “Cút đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.