HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 187

Mặc Nhiên: “…”
Sở Vãn Ninh cả giận nói: “Cút!”
Mặc Nhiên bị đuổi ra ngoài, cửa đóng “rầm” một tiếng trước mặt hắn, suýt
kẹp vào ngón tay hắn. Mặc Nhiên cũng giận, nhìn đi, nhìn đi! Đây là người
nào? Không phải chỉ bảo y xin lỗi thôi sao? Mặt mũi quý giá cái gì, mấp
máy môi nói một câu xin lỗi khó lắm sao? Bổn toạ là Đạp Tiên Đế Quân
cũng không tiếc một câu xin lỗi với người khác. Còn Bắc Đẩu Tiên Tôn
đâu, mới nói chuyện một nửa như nuốt phải thuốc nổ, tình tình hỏng bét!
Khó trách khuôn mặt tuấn tú lại chả ai thèm thích!
Phí công, đáng độc thân cả đời!
Sở Vãn Ninh không quan tâm hắn, kệ hắn ngoài cửa, đế quân Nhân giới
Đạp Tiên Đế Quân cao cao tại thượng sẽ không mặt dày tới mức ngủ ngoài
cửa. Hắn tuy dính như kẹo mạch nha gỡ không được, nhưng hắn chỉ dính
Sư Muội, không phải sư tôn.
Lập tức chẳng hề để ý chạy lấy người, đi chơi với Sư Muội.
“Sao đã về rồi?” Sư mỹ nhân đã nằm xuống nghỉ ngơi thấy Mặc Nhiên vào,
ngẩn người, ngồi dậy, tóc đen dài rũ xuống thân, “Sư tôn sao rồi?”
“Rất khoẻ, tính vẫn khó ở như bình thường.”
Sư Muội: “…”
Mặc Nhiên kéo ghế lại gần, ngồi ngược lại, tay đặt lên lưng ghế, khoé môi
treo ý cười lười biếng, đánh giá dáng vẻ buông mái tóc dài mềm mại của
Sư Muội.
Sư Muội nói: “Ta vẫn là nên đi thăm người…”
“Ấy, huynh ngàn vạn lần đừng muốn làm hoà.” Mặc Nhiên trợn trắng mắt,
“Hung dữ lắm.”
“Đệ chọc người giận?”
“Ai cần chọc hắn giận? Tự hắn cũng có thể giận, ta thấy đầu hắn làm bằng
gỗ, hở chút là cháy.”
Sư Muội lắc đầu, dở khóc dở cười.
Mặc Nhiên nói: “Huynh nghỉ sớm đi, ta xuống lầu mượn bếp, làm chút đồ
cho huynh ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.