HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1836

đương nhiên biết Sở Vãn Ninh đang cố gắng nhẫn nại. Dù cho hiện tại đi
vào, cũng là tuyệt không hừ ra tiếng nên Mặc Nhiên không kiêng nể gì.
Sở Vãn Ninh ngấm ngầm chịu đựng trả lời câu hỏi của Tiết Mông. Định
lực của hắn dù là đời này hay đời trước, đều giống nhau khiến kẻ khác phải
sợ hãi.
Hắn chịu đựng rất tốt, chỉ là giọng nói hơi trầm chút, tốc độ nói chuyện
chậm đi một chút. Ngoài ra nếu không phải Mặc Nhiên đang ở trên giường
của hắn căn bản không thể tin được nam nhân này chính là đang hưởng thụ
kích thích đến cực điểm.
Cuối cùng Tiết Mông gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì cũng nhanh trở về đi.” Sở Vãn Ninh nói: “Chớ lại suy nghĩ
miên man, cũng không còn sớm nữa.”
Tiết Mông đứng dậy nói: “Sư tôn, ta đi đây…. Đúng rồi, ta giúp sư tôn tắt
đèn?”
“……Được.”
Vừa mới là một cái thâm hầu, Sở Vãn Ninh hơi hơi khẽ môi, chưa hề thở
gấp ra tiếng. Nhưng lông mi hắn run rẩy, khuôn mặt ửng hồng.
Tiết Mông do dự: “Sư tôn, người đang phát sốt sao?”
“…Không có.”
“Sao khuôn mặt của người lại điểm hồng.” Lo lắng Tiết Mông cũng không
nghĩ nhiều, cùng lúc đứng dậy nâng tay dò xét trán của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh cũng không dự đoán trước được việc này, một mặt bị Mặc
Nhiên làm ra việc này, một mặt khác trán, làn da bị đồ đệ chạm vào. Trước
mặt là ánh mắt thân thiết của Tiết Mông, phía dưới chăn đệm được Mặc
Nhiên hầu hạ, sảng khoái gần như muốn bị tiêu tan đi, sỉ nhục gần như bao
phủ hắn. Hắn không thể không dùng hết mỗi một cái xương cốt, một tấc
huyết nhục khắc chế chính mình, không cho chính mình thở dốc ra tiếng.
“Cũng không có nóng mà…” Tiết Mông thì thào “Người có cảm thấy chỗ
nào không thoải mái không?”
Mặc Nhiên nghĩ thầm không thoải mái? Như thế nào là không thoải mái, sợ
là sư tôn của ngươi thoải mái chết đi được, đều là ngươi cứ ở mãi trong này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.