HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 190

Chưởng quầy không biết mình đang nói chuyện với chi chủ hắc ám, tiện hề
hề xụ mặt: “Từ lâu đã kính nể điểm tâm của Tuý Ngọc Lâu, không biết lát
nữa Tiên Quân làm xong, có thể thưởng một chút, cho tại hạ nếm thử
không?”
Gã cho rằng yêu cầu này không cao, Mặc Nhiên nhất định sẽ đồng ý.
Ai ngờ Mặc Nhiên híp mắt, cười xấu xa nói: “Muốn ăn sao?”
“Vâng!”
“Tưởng bở!” Mặc Nhiên hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo không quan tâm,
nói thầm, “Bổn toạ sẽ dễ dàng xuống bếp hầu hạ người khác sao? Đây là ta
làm riêng cho Sư Muội, nếu không phải vì huynh ấy, bổn toạ tuyết đối sẽ
không nhóm bếp làm cơm…”
Hắn vừa thái củ cái, vừa lầu bầu nói.
“…” Chưởng quỹ ăn hụt, xấu hổ không thôi đứng xoa tay, đứng một lát thì
cười, sau đó đi ra ngoài.
Gã trong lòng cũng nói thầm.
Bổn toạ? Còn nhỏ như vậy, có khi còn chưa kết được linh hạch. Miệng hắn
liên tục lải nhải, sư muội dài sư muội ngắn, nhưng hôm nay người đi cùng
hắn chả có nữ đạo sĩ nào.
Chưởng quầy trợn trắng mắt.
Cho rằng người này có bệnh, bệnh còn không nhẹ.
Mặc Nhiên bận rộn trong bếp hồi lâu, tầm hai canh giờ, đến gần giữa trưa,
mới xong việc, hứng phấn chạy lên lầu gọi Sư Muội.
Lúc đi ngang qua phòng Sở Vãn Ninh, hắn từ từ dừng bước chân.
Có nên gọi y ăn cùng không…
Nhớ tới tính Sở Vãn Ninh hung dữ, Mặc Nhiên quét môi, mặt đầy khinh
thường.
Không gọi, không gọi, dù chỉ một chút, y cũng không có phần!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.