HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1912

“Sao bệ hạ phải đi?”
“Đế Quân, Đế Quân…” Chân Mặc Nhiên lảo đảo, trong mắt hắn loé lên
ánh sáng cuồng sí, hắn muốn chạy, nhưng oán linh đều vây hắn lại, hắn
buộc phải bị nhốt, nên hắn bỗng dưng bạo nộ, hắn phẫn nhiên quay đầu lại,
bỗng rút kiếm chỉ trích, chém tan những hư ảnh trong bóng đêm ấy.
Vẻ mặt hắn như sói như hổ, gần như dữ tợn.
“Cút!!” Hắn quát, “Tất cả cút hết cho bổn toạ! Cút hết!”
Tiếng vừa dứt, sắc mặt sầu thảm.
Hắn nghe thấy xung quanh có người thì thào, cười trộm: “Bổn toạ?”
“Hắn nói bổn toạ… Đúng… Hắn nói bổn toạ…”
“Đế Quân, chúng ta lại sai ở đâu rồi? Nhưng trong lòng người cũng hiểu rõ
người là ai, người từ đâu tới, người trốn không thoát.”
Mặc Nhiên cầm kiếm lùi về sau, lắc đầu: “Không, không phải… Không
phải như vậy…”
Những thứ bị hắn chém nát lại tụ thành hình, có bóng dáng mơ hồ hạ xuống
trước mặt hắn, đi từng bước về phía hắn.
Bóng dáng kia ôn nhu nói: “Không phải sao?”
“Ta không phải Đạp Tiên Quân!”
“Sao người lại không phải Đạp Tiên Quân?” Thanh âm mờ mịt mà mềm
mại, như tấm lụa mỏng mùa hè phất phơ tầng mây nhạt, “Người đương
nhiên phải, oan có đầu nợ có chủ, chỉ có người, người trốn không thoát…”
“Nhưng kết thúc rồi!” Mặc Nhiên nhìn chằm chằm bóng đen kia, “Kết
thúc! Đạp Tiên Quân đã chết ở trước Thông Thiên Tháp từ lâu, hắn vào mồ
không liên quan tới ta! Ta chỉ là… Ta chỉ là…”
Bóng dáng kia cười nhẹ, nhụy hoa kiều nộn: “Người chỉ là gì?”
Mặc Nhiên: “…”
“Người chỉ là một hồn phách quay về?” Nó hỏi, “Là thân thể chứa một hồi
ký ức, người chỉ là một sinh mệnh vô tội sống dưới ác mộng Đạp Tiên
Quân? Hay là… Người chỉ nằm mơ mà thôi?”
Nếu lúc nãy là phẫn nộ và sợ hãi, những lời này vừa ra, cảm xúc của Mặc
Nhiên cứng lại như đóng băng, máu toàn thân ngưng đọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.