người yêu Sở Vãn Ninh, người thành Mặc tông sư y rốt cuộc tiếp nhận
người, người cho rằng mình đã được giải thoát rồi, người đứng đầu nghĩa
quân, là thanh chính đạo trường, là một thế hệ thanh niên anh kiệt trên núi
muốn vây bắt ác bá khôi thủ Từ Sương Lâm——“
Mấy phần tĩnh mịch.
Mạch máu ở cổ Mặc Nhiên đập thình thịch, kịch liệt đập cùng tim.
Hắc ảnh kia không có mặt, nhưng nó đang dồn ép hắn, hắn biết nó đang
dồn ép hắn.
“Người tưởng bở.”
Kiếm lạnh xuyên tim, răng nọc thú cổ.
Mặc Nhiên có thể nghe thấy tuyệt vọng lan tràn trong cơ thể mình, lan tràn
như độc tố, giống như kịch độc hắn uống năm ba mươi hai tuổi trong trí
nhớ, khuếch tán… Tản vào tâm can… Nhập vào trong tim…
“Người căn bản không trọng sinh, đều chết rồi, tất cả mọi người đều chết
rồi, Tiết Mông còn sống nhưng hắn cực kỳ hận người.” Hắc ảnh kia nói,
“Giờ tỉnh mộng, mở mắt ra đi, Đạp Tiên Quân, người, vẫn là hắc ám chi
chủ.”
“Không…” Mặc Nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện, thanh âm kia
vô lực rách nát như thế, giống như không biết bị đánh tan bao nhiêu lần rồi
hợp lại, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện, người nói ra thanh âm này lại chính
là hắn, “Không phải…”
Hắn ra roi mỗi một tấc xương của hắn, mỗi một giọt máu của hắn, dũng khí
của hắn mở to hai mắt, trong ánh mắt có một tiếng trống làm tinh thần hăng
hái thêm điên cuồng——
“Ngươi nói dối! Tuyệt đối không có khả năng! Tuyệt đối không có khả
năng!”
Hắn tụ thành kiếm chém, cuồng nộ thở hổn hển.
Đám khói đen kia lại tan đi.
Nhưng tiếng nó không tán, nó trầm thấp cười: “Nói dối? Nhưng mà bệ hạ,
người thử cúi đầu nhìn xem, người cầm trong tay, đến tột cùng là gì?”