“Ta……” Mặc Nhiên cứng đời nhìn chằm chằm hai ngôi mộ, ý thức hắn đã
thực hỗn loạn, có một khắc hắn có thể rõ ràng mà ý thức được hết thảy đều
là giả, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy thật giả chồng chéo, hắn thế mà
cũng không rõ mình ở đâu, năm nay năm nào.
Lão Lưu thở dài nói: “Bệ hạ ưu tư quá nhiều, lại mơ rồi?”
“Không phải mơ……” Mặc Nhiên lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu,
mặt tái nhợt, “Không, đương nhiên đây là mơ……” Hắn nói năng lộn xộn
vòng vo hồi lâu, sau đó bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn chằm chằm lão
Lưu, “Thuốc trọng sinh kia đâu?”
Lão Lưu liền dâng hộp lên.
Hắn không lấy hộp kia, hắn lập tức mở nó ra, bên trong viên đan dược như
ngọc, tản ra ánh sáng ôn nhuận.
Hắn run rẩy cầm nó lên, hầu kết chen chúc, sau đó chạy tới Hồng Liên
Thuỷ Tạ.
Nhưng lão Lưu bỗng nhiên giữ chặt hắn lại, Mặc Nhiên bỗng dưng quay
đầu, thần kinh hắn đã căng cứng tới tận cùng, đàn sắp đứt dây, hắn hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lão Lưu vừa rồi vẻ mặt còn ôn hoà, bỗng nhiên mặt âm trầm, trong ánh
mắt chớp động ánh sáng quỷ quyệt, âm khí nặng nề mà nói: “Bệ hạ, đi
nhầm hướng à?”
“Đi nhầm phương hướng cái gì……”
“Bệ hạ nên đi tới, là đài chiêu hồn.” Lưu lão chậm rãi nói, những hạ nhân
kia cũng chậm rãi vây lại, vây quanh Mặc Nhiên, chậm rãi tới gần, “Bệ hạ
cho tới nay, thương nhớ ngày đêm, chẳng lẽ không phải muốn sư huynh
ngài Sư Minh Tịnh, trọng sinh à?”
“Ta……”
“Giờ tiên dược trọng sinh trong tay, bệ hạ sao lại không màng tới chiêu hồn
đài, ngược lại chạy đến Hồng Liên Thuỷ Tạ?” Lão Lưu buồn bã nói, “Bệ hạ
vì cách trọng sinh này, giết hại ngàn vạn người, san bằng Nho Phong Môn,
khiến thiên hạ tiếng kêu than dậy trời đất, máu chảy thành sông, chẳng lẽ
bệ hạ làm hết thảy những việc này, cuối cùng thế mà muốn vứt ước nguyện
ban đầu, ngược lại đưa tiên dược vào miệng người khác ư?”