HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 193

Mặc Nhiên nghẹn, dù sao tay nghề của mình cũng xuất phát từ Tuý Ngọc
Lâu đó.
“Sư tôn người cũng… Quá kén chọn rồi.”
Sư Muội cũng nói: “Sư tôn, người đã không ăn gì một ngày rồi, kể cả
không thích, cũng phải ăn một ít.”
Sở Vãn Ninh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta không ăn cay.”
Nói xong quay người rời đi.
Để lại hai người trước bàn, lập tức rơi vào xấu hổ trầm mặc. Sư Muội hơi
kinh ngạc: “Sư tôn không ăn cay? Vậy mà ta cũng không biết… A Nhiên,
đệ cũng không biết sao?”
“Ta…”
Mặc Nhiên nhìn bát mì Sở Vãn Ninh để lại trên bàn, gần như chưa động
vào gì, phát ngốc một lát, sau đó gật đầu.
“Ừ, ta không biết.”
Nói dối, Mặc Nhiên biết Sở Vãn Ninh không ăn cay.
Chẳng qua hắn quên mất.
Kiếp trước dây dưa nửa đời với người này, Sở Vãn Ninh thích ăn gì không
thích ăn gì, hắn đều biết rõ.
Nhưng hắn không để bụng, nên cũng chẳng nhớ rõ.
Một mình về phòng, Sở Vãn Ninh nằm xuống, quay mặt vào vách tường,
mở mắt trừng trừng không ngủ được.
Y mất nhiều máu, linh lực tổn hại nhiều, lại một ngày chưa ăn hạt cơm nào,
bao tử đã trống rỗng, rất khó chịu.
Người này không biết tự chăm sóc mình, tính lại kém, dứt khoát không ăn,
cảm thấy mình giận cũng đủ no rồi.
Chẳng qua trong yên tĩnh, trước mắt mơ hồ hiện lên một khuôn mặt, cười
sáng lạn, khoé miệng hơi nhếch, mắt đen trong veo, như có ánh sáng chảy
qua, lại có chút ánh tím nhu hoà.
Thoạt nhìn rất ấm áp, lại hơi lười biếng.
Sở Vãn Ninh siết ga giường, vì dùng sức quá mức. Đốt ngón tay hơi trắng.
Y không cam lòng, nhắm mắt muốn quên đi khuôn mặt cười tuỳ ý kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.