HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1972

tên an toàn rơi lên đất, Não Bạch Kim “grừ” kêu lớn, tựa hồ còn nghe thấy
tiếng Sở Vãn Ninh gọi tên hắn, rất nhỏ nhưng mất sạch thong dong.
Hắn muốn đáp.
Hắn muốn đáp một tiếng:
Sư tôn…
Ta nhận người.
Sao ta lại không nhận người chứ.
Kỳ thật ta vẫn nhớ rõ, năm ấy dưới tàng cây, cúi đầu làm lễ bái sư.
Nhưng mà người nói không muốn nhận ta.
Ta cũng có tự tôn kiêu ngạo của ta, sợ người chướng mắt với căn cốt của ta,
nên vẫn luôn ra vẻ khi ấy còn quá nhỏ, không nhớ nổi.
Sau đó người nguyện thu nhận ta, nhưng mà ta lại sợ liên luỵ tới người…
Giờ thì tốt rồi.
Ta có sư tôn, ta trả Tiêu Dao Du cho mẹ, Diệp Vong Tích và Não Bạch Kim
đều an ổn.
Đúng rồi, không nghĩ tới trước khi chết, còn có thể ăn một miếng quýt.
Là người kia… Tự tay bóc…
Mùi vị giống hệt như quýt hồi nhỏ bón cho ta ăn.
Rất ngọt…
Hồn Nam Cung Tứ bỗng tan rã, cái gì cũng nhạt đi, tất cả biến thành ảo ảnh
khi xưa, chuyện cũ mộng cũ, đều trôi qua.
Huyết khế quay về.
Long Hồn Trì bỗng hiện ánh sáng chói mắt, ánh sáng kia có thể thấy được,
Long Ngâm kiếm khiếu, bẻ gãy nghiền nát, bọ từ đuôi rồng, rắn từ vảy
rồng, long gân dữ tợn bên ngoài, đều vì tro tàn, tan thành bột mịn.
Lúc Diệp Vong Tích tắm máu từ hang hẹp lao tới, nháy mắt thấy thân ảnh
cuối cùng của Nam Cung Tứ rơi vào hồ, nhìn lấy ánh sáng từ huyết trì sáng
lên, còn các tu sĩ bên huyết trì, Sở Vãn Ninh nghẹn ngào bên hồ, cúi người
ôm lấy Não Bạch Kim bất lực.
Bội kiếm của nàng leng keng rơi xuống đất.
“A Tứ!!!!”
Khàn cả giọng, xuyên thủng mây trời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.