HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1995

Từ Sương Lâm hao tổn tâm cơ, linh hạch cướp lại quỷ thể La Phong Hoa từ
mười tám tầng Địa Ngục, đã nứt ra một vết, hắn bò tới trước mặt La Phong
Hoa, muốn giữ lại vạt áo của La Phong Hoa, nhưng hình người vừa tụ
thành lại tan đi, vạt áo La Phong Hoa trong tay hắn, như chỉ lụa, rổ đựng
nước, không thể giữ nổi.
“Sư tôn… Sư tôn…”
Đầu tiên hắn gọi như vậy.
Sau đó gần như điên cuồng, mắt loé ánh sáng dữ tợn run rẩy.
“La Phong Hoa! LA PHONG HOA!!”
Vô dụng.
Cho dù hắn gọi thế nào, xưng hô thế nào.
Tàn ảnh của La Phong Hoa cũng nhanh chóng tiêu tán, đến cuối cùng, phút
chốc tan thành ngàn vạn vụn sáng, thổi vào trong gió…
Cái gì cũng không còn nữa.
Từ Sương Lâm ngơ ngác quỳ tại chỗ, thẳng tắp, có vẻ thực cứng đờ.
Hắn bất động.
Không khóc.
Cũng không hề gọi.
Trên đài Chiêu Hồn, lặng yên trong gió, một viên linh hạch đã nứt mất đi
ánh sáng, rơi xuống, ảm đạm vô sắc.
Những linh lưu trong pháp trận vốn phải tụ thành tứ chi của La Phong Hoa,
giờ như ngàn vạn tơ liễu, không ngừng tiêu diêu lượn lờ trong gió, từng
điểm sáng lên, chìm chìm nổi nổi.
Từ Sương Lâm quỳ bên ảo cảnh đã tan thành mây khói.
Qua hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm như nói mớ, lại như cười nhạt tự giễu, nói
một câu: “Niên hoa nhược quán đẹp nhất, nhẹ đề khoái mã, xem hết thiên
nhai?”
Một khúc thật hay.
Khi hắn còn nhỏ, thường nghe La Phong Hoa hát.
Những năm tháng tuổi trẻ đều thành quá khứ, hắn trong ánh sáng như tơ
liễu tung bay, thấy cảnh tượng khi mình còn nhỏ gặp được sư phụ——

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.