HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 201

ai cũng chẳng tới lượt mình.
Thế mà Mặc Nhiên đứng truớc mặt y, vẻ mặt vô cùng thân thiết và yêu quý
mà y thấy xa lạ, y tựa như bị chọn đóng vai hề, vô duyên vô cớ hơi luống
cuống chân tay.
Sở Vãn Ninh chỉ biết làm sao để tỏ thái độ với “Kính sợ” “Sợ” “Chán
ghét”, còn “Thích”, lại quá khó.
Y nghĩ cũng không nghĩ, lập tức từ chối Mặc Nhiên.
Thiếu niên đứng sững sờ một chỗ, lông mi dài rủ xuống, thế mà trong mắt
lại có chút cô đơn cũng không cam lòng. Hắn cúi đầu, nghĩ nửa ngày, bỗng
vô lý nhỏ giọng nói một câu ngang ngược: “Dù sao cũng phải là người.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Tôn chủ ở bên cạnh xem tới vui vẻ, nhịn không được cười hỏi: “A Nhiên,
con biết y là ai không?”
“Y là ai có nói với con đâu, làm sao con biết y là ai.”
“Ha ha, con không biết y là ai, vậy sao lại chọn nhất định phải là y?”
Mặc Nhiên vẫn nắm tay Sở Vãn Ninh, quay đầu, cười ngâm ngâm mà nói
với tôn chủ: “Bởi vì y nhìn qua rất ôn nhu, dễ bắt chuyện nha.”
Trong bóng râm, Sở Vãn Ninh bỗng mở to mắt, hoa mắt chóng mặt.
… Đúng là gặp quỷ mà.
Y không biết mắt Mặc Nhiên lúc đó bị làm sao, thế mà cảm thấy y ôn nhu.
Đừng nói y, chuyện khi ấy cả Tử Sinh Đỉnh đều biết, nhìn Mặc Nhiên công
tử bằng ánh mắt “Xem đứa nhỏ ngốc này đi” hỏi han tận tình.
Sở Vãn Ninh giơ tay lên, day thái dương ẩn ẩn nảy lên.
Vai đau, tâm loạn, còn đói, đầu choáng váng.
Có vẻ là bị thiếu ngủ.
Y nằm hình chữ đại (

大) trên giường phát ngốc một lát, ngồi dậy, đang

muốn châm một huân hương để tĩnh tâm, bỗng có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài vẫn là Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh: “…”
Y không trả lời, chưa nói “cút vào đây” cũng chưa nói “cút đi”.
Nhưng lúc này, cửa đã bị mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.