HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 202

Sở Vãn Ninh âm trầm ngẩng đầu. Nhưng mà que diêm trên tay dừng giữa
không trung, lại không có thả vào trong huân hương, một lát sau, liền tắt.
Sở Vãn Ninh nói: “Cút đi.”
Mặc Nhiên cút vào.
Trên tay hắn bê một bát mì nóng hổi, mới ra khỏi nồi.
Lần này đơn giản hơn, không có nhiều nguyên liệu, chỉ có nước lèo trắng
rải chút hành thái và mè trắng, một ít xương sườn, rau xanh, còn khó một
lòng trứng vàng trần nước sôi.
Sở Vãn Ninh rất đói, nhưng trên mặt y vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhìn
thoáng qua bát mì, lại nhìn qua Mặc Nhiên, quay mặt đi, không nói gì.
Mặc Nhiên đặt bát mì lên bàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta bảo đầu bếp
trong tiệm làm lại một bát.”
Sở Vãn Ninh rũ mi xuống.
Quả nhiên không phải là Mặc Nhiên tự làm.
“Ăn một chút đi.” Mặc Nhiên nói, “Bát này không cho đồ cay, không có
thịt bò, cũng không có giá đỗ.”
Nói xong hắn lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng Sở Vãn Ninh lại.
Hắn áy náy về vết thương của Sở Vãn Ninh.
Nhưng cũng chỉ có thể làm tới vậy thôi.
Trong phòng, Sở Vãn Ninh ngồi bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Y
khoanh tay, nhìn chén mì xa xa, đến khi mì nguội rồi, cũng lạnh, không còn
chút độ ấm.
Y mới rốt cuộc ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng, có trộn ít mì phở,
từ từ ăn.
Án Trần trạch bị ám kết thúc.
Hôm sau, bọn họ lấy hắc mã gửi ở dịch quán, quay lại đường cũ trở về môn
phái.
Đến đầu ngõ, quán trà quán cơm, mọi người trong trấn Thải Điệp sôi nổi
bàn tán về chuyện nhà Trần viên ngoại.
Thị trấn này không lớn không nhỏ, thế mà có nhiều lời gièm pha như thế,
cũng đủ cho dân trong trấn nói suốt một năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.