HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 203

“Thật không ngờ, nếu Trần gia không chóng giàu, sẽ không làm ra chuyện
này, quả nhiên nam nhân không thể có tiền, một khi có tiền, toàn nghĩ ra ý
xấu có thể phá hỏng một thành.”
Có nam nhân không vui, nói: “Trần công tử đâu có ý xấu, đầu là cha mẹ
hắn ép buộc, Trần viên ngoại làm loại chuyện này với con mình, con cháu
đời sau sinh ra đều không có mắt.”
Lại có người nói: “Người chết đáng thương, người sống thì sao? Các người
xem Trần Diêu thị, Diêu thiên kim, ta thấy nàng ta mới khổ nhất. Trần gia
lòng dạ hiểm độc, lừa đại cô nương nhà người ta, các người nói xem, nàng
phải làm sao bây giờ?”
“Tái giá thôi.”
Người nọ trợn trắng mắt, xuỳ nói: “Tái giá? Ngươi cưới sao?”
Kẻ nghèo kia bị châm chọc nhe răng trợn mắt, cười nói: “Trong nhà ta có
nữ nhân như thế cũng chấp nhận, ta cưới thì cưới thôi, Diêu tiểu thư lớn lên
đẹp như vậy, ta không chê nàng từng thành thân đâu.”
“Phi, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
Mặc Nhiên ngồi trên lưng ngựa, dựng tai nghe, tinh thần thoải mái mà hóng
hớt, nhìn xem thử. Nếu không phải Sở Vãn Ninh nhắm mắt, cau mày, viết
bốn chữ “Hết sức ồn ào” trên trán, khéo Mặc Nhiên đã thò đầu qua đó cùng
mấy người kia tám nhảm.
Đi ngang nhau, thật khó khăn mới ra khỏi chủ thành, đến ngoại ô.
Sư Muội bỗng a một tiếng, chỉ tới nơi xa: “Sư tôn, người xem bên đó.”
Thổ miếu Quỷ Tư Nghi bị phá, có mấy nông dân mặc y phục ngắn màu
nâu, bận rộn dọn gạch đá, có vẻ muốn sửa lại thổ miếu, cho Quỷ Tư Nghi
thân thể mới.
Sư Muội lo lắng sốt ruột nói: “Sư tôn, giờ Quỷ Tư Nghi không còn, bọn họ
lại lập thêm cái mới. Nó có thể lại tu thành tiên thân, làm xằng làm bậy
không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Không biết.”
“Hay chúng ta qua đó khuyên bọn họ?”
Sở Vãn Ninh: “Trấn Thải Điệp có tập tục minh hôn từ xưa, làm sao chỉ vì
mấy câu nói mà thay đổi? Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.